Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

[Tam Quốc đồng nhân] Khuynh quốc khuynh thành (Phần 1)

Khuynh quốc khuynh thành

Tác giả: Mạt Trà Đích Điềm Phẩm
Thể loại: Tam Quốc đồng nhân, đoản văn, cổ trang, 1x1, hài, HE
Pairing: Chu Du x Gia Cát Lượng





Chu Du lần đầu tiên nhìn thấy Gia Cát Lượng là vào một mùa xuân Thiên Sơn hoa nở rực rỡ, Gia Cát Lượng từ Long Trung đi Giang Đông vấn an ca ca Gia Cát Cẩn. Khi ấy, Gia Cát Lượng một thân bạch y, đứng giữa rừng hoa mang chút ý cười. Hồ điệp bay xung quanh y, tham luyến vẻ đẹp của y không đành lòng rời xa.

Nội tâm Chu Du lập tức nhớ tới một ca khúc: Giai nhân cười khuynh nhân thành, lại cười khuynh nhân quốc, có biết chăng khuynh thanh cùng khuynh quốc…

Giai nhân? Đối phương là nam nhân, có thể xưng là giai nhân sao? Mặc kệ, dù sao giai nhân khó gặp lần nữa. Chu Du nội tâm nghĩ thế nào cũng phải đem người đó nắm trong tay, ôm trong ngực hảo hảo yêu thương.

Nghe nói Gia Cát Lượng biết đánh đàn, mà chính mình cũng tinh thông về cầm, Chu Du toan tính sẽ trên đường nhỏ tấu đàn rồi gặp gỡ Gia Cát Lượng thường xuyên hành tẩu kia, hy vọng từ đây hai người có thể kết thành tri âm. Chính là mỗi lần hắn dừng cầm quay đầu nhìn lại liền có thể chứng kiến ba tầng trong, ba tầng ngoài thiếu nam, thiếu nữ Giang Đông vây quanh hắn chảy nước miếng, duy chỉ có thân ảnh Gia Cát Lượng là không thấy.

Chu Du nghĩ chỉ cần Gia Cát Lượng không có rời đi Giang Đông, cố gắng kiên trì như vậy nhất định có thể gặp  được y. Hắn kiên trì cuối cùng cũng có hiệu quả, rốt cuộc gặp được Gia Cát Lượng. Chỉ đáng tiếc, hắn vẫn là từ ba tầng trong, ba tầng ngoài thiếu nam, thiếu nữ Giang Đông vây quanh nhìn thấy. Hơn nữa, Chu Du đánh đàn xong nghe được lời của Gia Cát Lượng: ”Đại ca, người kia là kẻ háo sắc à? Như thế nào suốt ngày trên đường đánh đàn cản trở giao thông, khiến ta nhiều lần đều phải đi đường vòng mới có thể tìm ngươi.”

“Háo sắc, hừ, thật đau lòng, lại còn nói ta là háo sắc” – Chu Du khóc không không ra nước mắt. Từ đó về sau, hắn không giả dạng tài tử phong lưu, câu nói “ khúc sai một nốt, Chu Lang liền chú ý” cũng thất truyền. Nếu ai ở trước mặt hắn dùng câu kia khen tặng tài đánh đàn của hắn, Chu Du đều muốn đem kẻ đó đánh thành đầu heo.

Chu Du lần thứ hai gặp lại Gia Cát Lượng là vào mùa hè hoa sen nở rộ. Gia Cát Cẩn mở tiệc chiêu đãi mời chư vị văn võ đại thần đến nhà thưởng hoa sen. Lúc ấy Chu Du nhìn thấy Gia Cát Lượng một thân bạch y bằng vải đay, ngồi ngay ngắn cạnh Gia Cát Cẩn, thản nhiên ngâm xướng “Lương phụ ngâm”. Một khúc kết thúc, Chu Du kích động đứng lên một tay đập xuống nát bàn, chính là lại chứng kiến Gia Cát Lượng cử động tay áo che miệng mà cười. Tiếp theo, hắn nghe hạ nhân của Gia Cát Cẩn xầm xì, biết khi đó Gia Cát Lượng nói hắn quả nhiên là kẻ háo sắc. Chu Du cảm giác mình không còn mặt mũi tạm biệt Giang Đông phụ lão liền mang mệnh trốn đến Sài Tang theo Tôn Quyền huấn luyện thủy quân.

Thời điểm lần thứ ba hắn gặp gỡ Gia Cát Lượng là đại diện Tôn Quyền đi Kinh Châu chúc thọ Lưu Biểu. Là hảo hữu lân bang đương nhiên phải đi, huống chi thủy quân Kinh Châu xưa nay huấn luyện nghiêm chỉnh, Chu Du cũng muốn tới luận bàn một chút. Kết quả hôm đó trên yến hội nhìn thấy Gia Cát Lượng nguyên lai là lúc y đang có ý định lấy cháu ngoại của Đô Đốc thủy quân Kinh Châu-Thái Mạo làm vợ, cho nên mới cố ý đến Kinh Châu.

Chu Du làm sao có thể để yên việc đó. Một khi Gia Cát Lượng cưới thê, chẳng phải giai nhân chưa kịp đoạt thì đã mất sao? Hắn lập tức lên đường, thay người nhà Gia Cát hướng gia đình Hà Nguyệt Anh hạ sính lễ, mượn danh Gia Cát Cẩn xin hỏi cưới Hà Nguyệt Anh cho tam đệ của Gia Cát Lượng là Gia Cát Quân. Buồn ngủ gặp chiếu manh, Hoàng Nguyệt Anh gả cho Gia Cát Quân liền phát hiện hai người cùng say mê trận pháp. Từ đó vợ chồng hòa thuận, mỹ mãn hạnh phúc, cùng nhau sáng tạo ra các loại tinh xảo dị trận.

Chu Du phá hỏng Gia Cát Lượng hôn sự, một lòng vui vẻ hướng thuyền trở lại Giang Đông. Hắn đứng trên thuyền nhảy mũi hai cái thật lớn, tiếp theo mắt phải nháy liên tục. Hắn nghe người xưa nói nếu nhảy mũi một cái tức là có người nhớ ngươi, nếu nhảy mũi hai cái tức là có người mắng ngươi mà nếu kèm theo cả nháy mắt phải tức là cái người mắng ngươi đang nguyền rủa ngươi.

Chu Du vừa nghĩ tới bộ dáng Gia Cát Lượng tức giận tới giơ chân liền mỉm cười. Hắn bất tri bất giác đứng trên thuyền huýt sáo, vui sướng hoa tay múa chân. Kết quả là không cẩn thận ngã xuống sông Trường Giang, hảo hảo uống mấy ngụm nước Trường Giang mới bò được lên thuyền.

Hắn trở về Sài Tang rồi ngày nhớ đêm niệm, nghĩ thầm phải tìm biện pháp làm cho Gia Cát Lượng đem tâm để trên người mình. Chính là đã tạo cho đối phương cái ấn tượng háo sắc, làm thế nào để thay đổi đây? Hắn buồn rầu suy nghĩ. Hảo hữu Lỗ Túc tới chơi, Chu Du liền thành khẩn đem phiền não của mình nói cho Lỗ Túc. Lỗ Túc mỉm cười nói :

_Cái này đơn giản a.

Như thế nào dễ dàng à?

_Chu lang ngươi không phải nhà lắm tiền của sao? Người đời có câu nói dối nói một trăm lần cũng sẽ thành chân lý. Ngươi đem vàng bạc châu báu tặng hắn một hồi cam đoan hắn sẽ động tâm.

_Hảo, rất tốt, cứ làm như thế.

Chu Du hưng phấn vỗ đùi. Hắn thành thật nói cho Tử Kính nghe:

_ Trong nhà ta có một món bảo bối to lớn.

Cái gì là bảo bối to lớn?

_Đó là từ một người Thiên Trúc mua được một chiếc nhẫn kim cương mười hai Cara. Thử nghĩ thứ này chỉ cần chín Cara có thể làm cho một kẻ tận tâm trung thành quay lưng phản bội, ta đây là mười hai Cara, mười hai Cara a, chẳng lẽ còn không thể đem Ngọa Long kia lừa gạt đến giường.
                                
Chú thích⃰ :
  • Thiên Trúc là Ấn Độ.
  • Kim cương  đã được sưu tầm như một loại đá qúy và sử dụng trên những biểu tượng tôn giáo của người Ấn Độ cổ cách đây ít nhất 2.500 năm. (Thế nên anh Du  mua được nhẫn kim cương cũng không có gì lạ :”3)
  • Gia Cát Lượng được gọi là Ngọa Long tiên sinh.

_Vậy là tốt rồi, tốt rồi - Lỗ Túc cười hòa theo.

Châu báu đưa đi lần thứ nhất bị gửi trả về lần thứ nhất. Chu Du phát huy ưu điểm kiên trì tặng cứ tiếp tục tặng. Một mực đưa đến lần thứ mười, lễ vật bị trả lại còn kèm một phong thư viết :”Háo sắc, ngươi rất rãnh rỗi sao?”

Chu Du cao hứng bừng bừng cầm thư đi nói cho Lỗ Túc. Lỗ Túc hỏi: 

_Người ta nói ngươi háo sắc sao ngươi còn vui mừng như vậy?

_Đương nhiên phải vui mừng. Cái này thể hiện rất nhiều vấn đề. Một, y nhớ rõ người tặng quà là ta. Hai, trong lòng y có ta, bằng không y có thể hờ hững. Ba, y bắt đầu cảm nhận được chân tình của ta. Ta muốn rèn sắt khi còn nóng, viết cho y một phong thư chứa chan yêu thương.

Cứ như vậy lễ vật đưa đi lại nhiều thêm một phong thư. Chu Du thể hiện rõ tố chất của danh sĩ Giang Đông, mỗi một phong thư đều viết cho người khác nóng mặt, tim đập thình thịch, chính hắn cũng cảm thấy kích động vạn phần.

Tiếp tục lễ vật và thư đều nguyên dạng đưa về. Mãi cho đến lần thừ hai mươi Chu Du mới nhận được hồi âm: “ Ngươi nếu tiếp viết, ta liền phóng lửa đến Sài Tang đem nhà ngươi thiêu trụi”.

“Ha ha ha, hắn ngày càng để ý ta.” Chu Du cao hứng hoa tay múa chân.

Lễ vật thứ một trăm bị trả về, Chu Du sốt ruột quyết định lần này tốc chiến tốc thắng. Hắn lấy ra một hộp chiếc hộp đàn hương, bỏ vào bên trong nhẫn kim cương mười hai Cara cực kỳ to lớn, viết một phong thư tình cảm nồng nàn rồi phái người mang đến Long Trung.

Người mang lễ vật rất mau trở về, trên tay cầm theo hộp đàn hương có chứ hai phong thư. Một phong dĩ nhiên là của Chu Du, phong thứ hai là của người nọ viết cho hắn: “Vật lưu lại, hộp trả về”

Chu Du tức giận mắng to:”Gia Cát Khổng Minh, ngươi cầm của ta nhẫn kim cương mười hai Cara, ta nhất định làm cho ngươi trả đủ.”

Bên kia tại Long Trung, Gia Cát Lượng đang cùng hảo hữu là Từ Thứ, Bành Phương uống trà thưởng thức cái nhẫn kim cương mười hai Cara kia. Từ Thứ nhất thời tò mò hỏi nhẫn kim cương lớn như vậy có phải đồ thật không?

“Thử đặt vào trong lửa đốt a”. Gia Cát Lượng nói rồi ném nhẫn kim cương vào chậu than, ai ngờ chỉ thoáng cái là bị đốt.

Ha ha ha, giả dối, giả dối a.

Chu Du lúc này đang ngủ trưa ở nhà đột nhiên nhảy mũi hai cái, mắt phải nháy thiếu chút nữa là co giật. Hắn lần này không giải thích được, không có chọc gì Gia Cát Lượng a, sao chính mình lại bị nguyền rủa.

Chu Du trong lòng nghĩ a, đàn cũng đánh, kim cương bảo vật cũng đưa, thư tình cũng viết, chỉ cần tốn thêm chút sức hẳn là có thể đem giai nhân ôm vào trong ngực.

Nhưng tốn thêm chút sức là như thế nào? A, đúng rồi, vậy thì tặng tranh a, dùng tranh cho y thấy trong lòng mình cỡ nào là thương y.

Nghĩ đến cách tặng tranh rất tốt, đem bức tranh vẽ hảo cho người đưa qua, nhưng kỳ quái trả về không phải là tranh mà là một đám tro bụi.
Chê hắn không có đem y trong tranh vẽ hảo, vậy được, hắn tiếp tục vẽ a. Tranh đem đi tặng một bức lại một bức. Mãi đến lúc tặng bức thứ ba mươi, tranh đem về Chu Du nhận được thư. Mở ra xem thì trong đó viết: ”Chu Công Cẩn ngươi miệng con quạ, không biết xấu hổ”.

Chu Du cười ha ha. Đúng lúc Lỗ Túc tới chơi, nhìn hắn cười thoải mái  như vậy liền hỏi có chuyện gì?

Chu Du đem thư cho Lỗ Túc xem, Lỗ Túc xem xong thập phần khó hiểu: “Công Cẩn, ngươi rốt cuộc làm cái gì khiến cho y mắng ngươi như vậy? “

_Không phải chỉ là bức tranh sao, người nọ thật sự là không phóng khoáng.

_Công Cẩn từ trước đến nay tài hoa, bức tranh chẳng phải cũng thập phần hảo?

_Đương nhiên – Chu Du dương dương đắc ý đem bức tranh lấy ra cho Lỗ Túc xem, Lỗ Túc xem xong không khỏi cảm thán:

_Bức tranh của Công Cẩn như vậy, cũng khó trách y tức giận.

Bức tranh kia rõ ràng là Đông cung đồ, Gia Cát Lượng trong tranh xinh đẹp động lòng người. Lỗ Túc nhìn thấy nước miếng cũng bất tri bất giác chảy ra.

Chu Du lấy lại bức tranh cười cười:

_Tử Kính ngươi là người thật thà mà nước miếng cũng chảy ra cả rồi. Người nọ còn nói ta không biết xấu hổ, cái này rõ ràng tuyệt tác phát họa, so với  mấy  cái Đông cung đồ tầm thường gì gì đó là không thể so sánh được ngươi hiểu không?

_Chính là Công Cẩn ngươi làm như vậy là gãi không đúng chỗ ngứa, dù đi lạc trên sa mạc dễ thấy ảo giác cũng không thể uống nước trong mơ. Ta hôm nay đến đây thực ra là có việc muốn nói cho ngươi.


 _Chuyện gì?

_Nghe nói Lưu Hoàng thúc đến Long Trung bái phỏng Gia Cát Lượng rồi.

_Lưu Hoàng thúc? Người kia tuổi đã lớn, y làm sao vừa ý?

_Công Cẩn, người ta chính là hoàng thúc Đại Hán, dù là thuyền nát cũng có ba phần phân lượng.

_Cùng lắm thì thỉnh y đi làm quân sư, chẳng lẽ còn có thể thỉnh đến trên giường?-Chu Du lơ đễnh nói.

Lỗ Túc nghĩ thầm , ngươi còn không biết tên Lưu Hoàng thúc này lợi hại thế nào nhưng nhìn Công Cẩn bộ dáng đầy hào hứng lại không đành lòng đả kích hắn.

Quả nhiên không lâu , liền truyền đến tin tức làm Lỗ Túc lo lắng: Lưu Hoàng thúc kính Khổng Minh như thầy, ăn ngồi cùng bàn, ngủ thì cùng giường.

Không biết Công Cẩn nghe được tin này sẽ như thế nào? Lỗ Túc trong lòng nghĩ liền đi đến nhà Chu Du. Bên trong im ắng, bọn hạ nhân thấy Lỗ Túc cũng không giám nói chuyện lớn tiếng, chỉ lặng lẽ chỉ chỉ thư phòng.

Lỗ Túc vào thư phòng chỉ thấy Chu Du đang xem một bức tranh mà mỉm cười lạnh lùng.

_Công Cẩn, ngươi đang xem cái gì?

_Tử Kính, ngươi tự mình nhìn!

Công Cẩn đem tranh đưa cho Lỗ Túc. nguyên lai đây là bức tranh Đông cung đồ lúc trước Chu Du tặng cho Gia Cát Lượng. Chỉ là bức tranh này trên người Gia Cát Lượng lại  bị ngũ trảo (trảo: móng) của Rồng chiếm giữ.

Lỗ Túc thầm nghĩ Rồng này hẳn là ám chỉ Lưu Hoàng thúc a.

_Đây là người nọ phái người đưa tới – Chu Du băng lãnh nói.

_Công Cẩn, nén bi thương a!

Công Cẩn đột nhiên cười lên ha hả:

_Tử Kính quả nhiên là người thật thà, ngươi cũng tin?

_Như thế nào, chẳng lẽ là giả?

_Ai lại lấy chuyện khuê phòng của mình ra đùa giỡn thế này? Chỉ có giả dối mới có thể không kiêng nể như vậy. Người nọ hận ta đùa giỡn hắn cho nên cố ý đả kích ta.

Lỗ Túc cũng không biết rốt cục là chuyện này là giả hay Chu Du đang tự an ủi.

_Cái kia Công Cẩn định làm thế nào?

_Sẽ thêm một người – Chu Du nói rồi tiện tay họa thêm lên bức tranh một người ngồi trên ghế thờ ơ lạnh nhạt. Sau phất tay cho người đem đi.

Không quá vài ngày nữa, bức tranh đưa đi đã trở lại, họa thêm một thanh kiếm cắm vào tròng mắt của cái người thờ ơ lạnh nhạt kia.

Chu Du lại đem bút họa tiếp. Cứ như vậy hai bên vẽ qua vẽ lại. Đến một này Lỗ Túc lại đến nhà Chu Du, lúc này bức tranh kia đã không ra dạng, giấy vẽ đến sắp rách, chẳng nhìn ra cái gì. Chu Du ngược lại tâm tình vô cùng tốt:

_Tử Kính, xem không hiểu à? Có muốn ta giải thích cho ngươi nghe không?

Lỗ Túc liền khoát khoát tay nói:

_Không cần, không càn, lần này tới là có chính sự.

_Chính sự gì?

_Tào Tháo dẫn tám mươi vạn quân tấn công Ngô, Đô Đốc đã biết chứ?

_Biết rõ.

_Chủ công muốn ta đi Kinh Châu…

Lỗ Túc còn chưa nói hết, Chu Du liền gật đâu:

_Rất tốt, rất tốt, Tử Kính đi nhất định phải giúp ta đem người nọ dẫn dụ đến đây.

_Công Cẩn, đối đầu kẻ địch mạnh…

_Ta tự biết công tư phân minh.

_Chính là…

_Tử Kính sợ Tào Tháo sao? Ta cho ngươi biết, hắn lần này đi là tự tìm cái chết. Người kia so với Tào Tháo khó đối phó hơn nhiều.

_Được rồi, được rồi, ta liền bỏ qua sĩ diện lần này giúp ngươi đem y lừa gạt đến Giang Đông.

Như vậy, Lỗ Túc dẫn theo đoàn sứ giả đến Kinh Châu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét