Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

[Tam Quốc đồng nhân] Khuynh quốc khuynh thành (Phần 3)

Khuynh quốc khuynh thành

Tác giả: Mạt Trà Đích Điềm Phẩm
Thể loại: Tam Quốc đồng nhân, đoản văn, cổ trang, 1x1, hài, HE
Pairing: Chu Du x Gia Cát Lượng


Chu Du nói đến chiến sự liền thay đổi thành người khác. Gia Cát Lượng mỗi ngày đi theo hắn không chỉ vì việc công mà còn có việc tư. Kỳ thực thời gian hai người ở cùng một mỗi ngày chỗ đã vượt quá ba canh giờ. Chỉ là cả Gia Cát Lượng lẫn Chu Du đều không nhận biết.

Chu Du nghiên cứu chiến thuật thì trầm ổn tỉnh táo, Chu Du nghe các tướng sĩ tranh luận thì thong dong rộng lượng, Chu Du lo lắng tình hình chiến sự ảnh hưởng đến dân chúng, thương dân như từ mẫu làm cho Gia Cát Lượng cảm thấy hắn trước sau bất đồng.

Đây là cái kẻ da mặt dày, lưu manh vô lại Chu Du hay sao? Quan trọng nhất là từ ngày đó, Chu Du lúc ở cùng Gia Cát Lượng tuyệt đối cư xử đúng đạo quân tử, Gia Cát Lượng cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.

Nhưng Chu Du không có ý bỏ qua. Ngay tại lúc Gia Cát Lượng lập đàn mượn gió, hắn luôn ở phía sau một mực quan sát.

Lập đàn mượn gió, rất nhiều người nói Gia Cát Lượng thừa cơ lên thuyền theo Triệu Vân trở về Kinh Châu. Nhưng thực tế chính là bị Chu Du trực tiếp giam lỏng ngay khi vừa xuống thất tinh đàn.
Lúc trước Chu Du giúp Gia Cát Lượng lập đàn liền sinh tâm tư. Hắn dựng nên một cái mật thất ngay bên dưới đàn, gió đông vừa nổi liền đem Gia Cát Lượng giam lỏng. Sau đó hướng bá quan văn võ Giang Đông nói Gia Cát Lượng theo Triệu Vân trốn về Kinh Châu.

Lưu Hoàng thúc cũng ngậm bồ hòn mà im, dù muốn cũng không biết nói sao.

Là người thông minh, lại gặp kẻ đồng dạng thông minh mỗi ngày đều tận lực tính toán ngươi thì rốt cuộc cũng trở thành kẻ ngu ngốc.

Gia Cát Lượng chính là như vậy ngu ngốc.

Hỏa thiêu Xích Bích, thành tựu của Chu Du như diều gặp gió. Gia Cát Lượng lần nữa gặp lại Chu Du, hay đúng hơn là Chu Du đến để đưa y ra khỏi mật thất. Hai người đứng trên đỉnh núi nhìn xuống bờ sông lửa cháy dữ dội, rọi cả góc trời.

Gia Cát Lượng khó hiểu nhìn hắn.

_Ta còn thứ gì có thể cho ngươi mượn sao?

Chu Du cười.

_Ta muốn mượn tình yêu suốt đời của ngươi.

_Cái gì?

_Ngươi không phải đã đáp ứng ta mỗi ngày ở cùng ta ba canh giờ sao? Từ nay đồng dạng, hơn nữa ba canh giờ này phải có tình yêu, ngươi phải yêu ta.

_Không có khả năng.

_Vì cái gì?

_Ngươi đã hứa không ép ta phản bội Lưu Hoàng thúc, ta nhất định phải trở về Kinh Châu. Như thế không có khả năng mỗi ngày ở cùng ngươi ba canh giờ.

_Ta cũng không nói ba canh giờ chỉ giới hạn ở Giang Đông – Chu Du cười – Ta đã nói là từ nay mỗi ngày.

Gia Cát Lượng biến sắc.

_Ngươi, ngươi muốn đem ta vĩnh viễn giam lỏng ở Giang Đông sao? Nếu như vậy, ta tình nguyện chết.

_Ta không để ngươi chết, ta sẽ thả ngươi về Kinh Châu. Nhưng ngươi phải cho ta tình yêu của ngươi.

_Ngươi muốn theo ta đến Kinh Châu? – Gia Cát Lượng cười lạnh – ngươi cam lòng từ bỏ tất cả sự nghiệp ở Giang Đông?

Chu Du cười.

_Có cái gì từ bỏ? Giang Đông này không phải của ta, Giang Đông này là của họ Tôn. Ta chỉ giúp Tôn gia trông coi một phần gia nghiệp. Hôm nay đại chiến Xích Bích, Tôn – Tào phân tranh là kết cục đã định, chiến cũng đã chiến rồi, ta cũng không cần vì trông coi một phần gia nghiệp đã phòng thủ kiên cố của Tôn gia mà buông tha hạnh phúc của mình.

_Ta không tin ngươi. Ngươi đào hoa như vậy, mấy hôm trước còn đòi đem nhẫn kim cương chia thành bảy tám cái đi tìm người khác.

_Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ giam lỏng ngươi đồng thời đi tìm những người khác.

_Chu Công Cẩn, ngươi…!

_Đúng rồi, nếu ngươi không phục cũng có thể tự sát. – Chu Du cười nhạt nói.

_Ngươi nói cái gì?

_Sau khi ngươi chết, ta sẽ viết một quyển sách, đề mục ta đã nghĩ kỹ rồi, gọi là “Chuyện tình yêu của Gia Cát Lượng trong trận Xích Bích”. Ta sẽ nói cho khắp thiên hạ biết ngươi ở trận Xích Bích như thế nào dâm đãng bất trung, như thế nào…

_Chu Công Cẩn, ngươi, ngươi muốn bức ta đến điên sao?

_Không cần điên lại có thể kiến công lập nghiệp chỉ cần đáp ứng yêu cầu của ta. Mỗi ngày một canh giờ đều nghĩ tới ta, yêu ta.

_Hắc, ngươi nghĩ như vậy có thể uy hiếp ta? Ta mắc kệ. – Gia Cát Lượng tức giận phất tay áo bước đi.

_Ngươi đi đi, xuống núi rồi cũng đừng hối hận.

Gia Cát Lượng dừng bước quay đầu lại.

_Chẳng lẽ ngươi cho người mai phục dưới chân núi?

_Mi phục thì không có. Chỉ là ta đã nhờ Tử Kính giữ một quyển Đông cung đồ ta mới vẽ. Nếu ngươi xuống núi, hắn sẽ đem quyển Đông cung đồ này đến Hứa Đô a. Ngươi biết Tử Kính là người thật thà, nhất định sẽ hoàn thành chuyện ta nhờ.

_Tại sao lại là Hứa Đô?

_Lưu Hoàng thúc chỉ cần kẻ hiền tài, ngươi có bị người trong thiên hạ áp dưới thân hắn cũng không quản. Nhưng tại Hứa Đô lại bất đồng, từ nay họ sẽ trở thành địch nhân của ngươi, cho địch nhân của ngươi xem vài bức tranh xuân sắc khôn cùng của ngươi cũng không có gì là không tốt.

Gia Cát Lượng nghe được lời này lại bị Chu Du làm cho giận đến nôn ra máu, đây là lần thứ hai y bị Chu Du làm cho thổ huyết.

Chu Du không muốn đối Gia Cát Lượng quá ác liệt, nói:

_Ngươi cứ suy nghĩ một chút, không cần trả lời ta ngay.

_Ngươi muốn ta đồng ý thì phải cho ta thấy thành ý của ngươi – Gia Cát Lượng nói.

_Ngươi muốn ta tỏ thành ý như thế nào?

_Ngươi trước thả ta trở lại Kinh Châu, đến lúc ta suy nghĩ thông suốt sẽ viết thư cho ngươi.

_Đến đó là khi nào?

_Ngươi không tin ta sao? Ta nói đến lúc đó chính là đến lúc đó.

Chu Du suy nghĩ một chút nói:

_Mấy ngày nữa ta sẽ cho ngươi câu trả lời hợp lý.

Đại khái qua nửa tháng, Công Cẩn dẫn theo một nữ tử trung niên người Miêu đi vào Nam Bình sơn.

_Ta thả ngươi trở về nhưng ngươi phải uống xong chung rượu này.

Gia Cát Lượng nhìn nữ tử trung niên đổ ra một chén rượu, rượu kia thanh thanh liệt liệt làm cho người ta có chút sợ hãi.

_Đây là rượu gì? – Gia Cát Lượng hỏi.

_Uống hết rượu, mọi chuyện kết thúc. Chậm nhất hai năm, nếu ngươi không trở về đau đớn xuất huyết mà chết – Chu Du tuyệt tình nói.

Gia Cát Lượng nhìn Chu Du, bưng chung rượu lên…

_Ngươi nên biết rõ ràng, cái chung này còn có tác dụng khác. – Chu Du ngăn Gia Cát Lượng lại nói.

_Tác dụng gì?

_Nếu trong hai năm ngươi cùng người khác giao hoan thì tràng bụng sẽ tự rách ra mà chết.

Gia Cát Lượng cười cười, bưng lên chung rượu một hơi uống cạn. Trong mắt Chu Du hiện lên tia bi thương, vì có thể trở lại Kinh Châu, người này không ngần ngại đối mặt với cái chết.

Chu Du hối hận.

Gia Cát Lượng đặt chung rượu xuống.

_Có thể thả ta rồi đi.

Chu Du cười nhạt một tiếng.

_Ta sẽ thả ngươi nhưng không phải hiện tại.

_Cái gì? – Gia Cát Lượng biến sắc – Chu Công Cẩn, ngươi không thể không giữ lời!

_Ngươi muốn thành ý của ta, cũng phải làm cho ta chút chuyện mới được.

_Ta không phải đã uống rượu sao?

_Đây chẳng qua là phòng ngừa ngươi bỏ chạy thôi, ta muốn chính là hiện tại ngươi làm cho ta một chuyện.

_Được, ngươi nói đi!

Chu Du ra hiệu cho nữ tử người Miêu ra ngoài, đóng cửa lại, khóa trái. Hắn nhìn Gia Cát Lượng nói:

_Hiện tại, ngươi dụ dỗ ta a, trở thành tiểu lẳng lơ làm ta hưng phấn a.

_Ngươi nói cái gì? – Gia Cát Lượng phẫn nộ nói.

_Nếu như ngươi không làm cho ta hưng phấn, không làm cho ta đạt đến cực lạc, để ta xụi lơ tại giường, như vậy ta liền nhốt ngươi tại đây. Với võ công của ta, ngươi cho rằng ngươi có năng lực đi ra sao?

Đều đã đến nước này rồi, còn gì không thể buông tha, muốn làm liền làm đi. Gia Cát Lượng nghĩ vậy lạnh lùng nói:

_Xong chuyện này, ngươi nhất định thả ta đi?

_Nhất định – Chu Du trả lời dứt khoát.

Gia Cát Lượng khẽ cắn môi, đứng thẳng dậy sửa sang quần áo nói:

_Ta hát cho ngươi một khúc a.

_Tốt! – Chu Du ngồi xếp bằng xuống, Gia Cát Lượng lui về phía sau bốn bước, hắng giọng một cái, đoan chính ca lên:

Thiên Nhai nha Hải Gíac
Kiếm nha kiếm tri âm
Tiểu Lượng sáng ca hát lang khãy đàn
Lang nha hai chúng ta là một lòng
Yêu nha yêu nha yêu lang nha
Hai chúng ta là một lòng
Gia sơn nha bắc nhìn qua
Lệ nha lệ dính khâm
Tiểu Lượng sáng nghĩ lang thẳng đếng nay
Lang nha bạn cùng chung hoạn nạn ân ái sâu
Yêu nha yêu nha yêu lang nha
Bãn cùng chung hoạn nạn ân ái sâu
Nhân sinh nha ai không tiếc thanh xuân
Tiểu Lượng sáng giống như tuyến lang giống như châm
Lang nha mặc cùng một chỗ không rời phân
Yêu nha yêu nha yêu lang nha mặc cùng một chỗ không rời phân

Hát đến cuối cùng, thân thể Gia Cát Lượng đã dựa vào trong lòng Chu Du. Chu Du xúc động đến chảy xuống hai giọt lệ cá sấu, hắn ôm chặt Gia Cát Lượng rồi hung hăng hôn xuống. Hôn. Hôn. Hôn. Chu Du lại hướng lỗ tai Gia Cát Lượng nói nhỏ một câu. Gia Cát Lượng đột nhiên ngây ngẩn cả người, đẩy mạnh Chu Du ra rồi nhảy dựng lên. Y nhìn thẳng hắn, thật lâu, thật lâu, rốt cuộc lần nữa bị Chu Du làm tức giận đến thổ huyết. Kỳ thật Chu Du chỉ nói với y một câu tâm huyết mà thôi. Hắn nói: “ Nhìn ngươi ca hát cái dạng này quả thật đem xương cốt của ta đều tê dại cả rồi, thật sự thật sự là quá mê người đi. Ta quyết định kiên quyết kiên quyết không thả ngươi đi.”

Gia Cát Lượng đã mất hết kiên nhẫn, mất hết hình tượng nho sĩ thanh nhã. Y xông tới đoạt lấy bảo kiếm của Chu Du, cuồng loạn hướng về phía Chu Du mà chém lung tung, miệng chửi ầm lên:

_Chu Công Cẩn, ngươi tên vương bát đản này, ngươi cái đồ không biết xấu hổ, ngươi đồ biến thái cuồng, tình dục cuồng… ngươi không biết xấu hổ tự nhận Giang Đông vạn người mê, ngươi này cái tên hỗn trướng trêu đùa ta, ngươi cùng cái gian thần cầm nhẫn kim cương mười hai Cara có gì khác? Ta như thế nào thích được loại người như ngươi! Sớm biết ngươi như vậy, ta thà đem tim cho chó ăn cũng không giao cho ngươi!

Chu Du cả người chấn động đến ngây dại. Gia Cát Lượng yêu hắn? Gia Cát Lượng lại nói yêu hắn? Nhưng hắn cũng phản ứng thật nhanh, ngay lúc Gia Cát Lượng chém tới, hắn xông qua túm lấy kiếm trong tay y ném đi, lại ôm chặt bả vai đối phương gấp gáp hỏi:

_Ngươi thật sự yêu ta? Ngươi thật sự yêu ta?

_Ngươi thả ta ra! Cút ngay! – Gia Cát Lượng thét chói tai, mãnh liệt đạp đá Chu Du. Chu Du  lần này cũng không cho y cơ hội nào. Hắn như mãnh thú xé rách quần áo Gia Cát Lượng, áp lấy thân thể y, dùng phân thân căng cứng hung hăng đâm vào cúc huyệt của y, làm y hít thở không thông.

_A a a…-Gia Cát Lượng phát ra tiếng rên rĩ thống khổ thật dài.

Chu Du lúc này mới đình chỉ động tác, con mắt như có lửa nhìn thẳng Gia Cát Lượng.

_Ngươi thật sự yêu ta? Phải không? Nói cho ta biết!!!

Gia Cát Lượng lệ tràn mi.

_Ngươi, ngươi chẳng lẽ một chút cũng không  biết vì sao cho tới bây giờ ta cũng chỉ gọi ngươi là Chu Công Cẩn hay sao?

Chu Du bừng tỉnh. Đúng vậy a, Gia Cát Lượng đến Giang Đông đều luôn gọi hắn là Chu Công Cẩn, trước kia hắn bất quá cho là y cậy được hắn yêu thương nên cố ý gọi thân mật để lợi dụng việc liên minh giữa hai bên. Thật không ngờ bởi vì y thật tâm yêu hắn cho nên mới gọi như vậy. Hắn chưa từng để ý dụng tâm của y, không thể tưởng được, không thể tưởng được dụng tâm của y bị hắn hiểu sai.

_Vậy ngươi, ngươi vì cái gì luôn viết thư mắng ta?

_Chính ngươi luôn tặng ta mấy thứ dâm uế gì đó cho ta, lại viết cho ta dâm thơ nát tính, ngươi nói ngươi tặng vật như vậy thì sao ta có thể viết nhưng lời dễ nghe trở lại?

Nguyên lai là như thế, hết thảy là hắn hiểu lầm rồi. Chu Du thần tình sáng sủa, không khỏi cười ta ba tiếng, nắm chặt eo Gia Cát Lượng, uy vũ luật động, đem phân thân to lớn hung ác đâm vào cúc huyệt rồi lại mạnh mẽ rút ra. Dâm dịch chảy càng nhiều càng kích thích khoái cảm của Gia Cát Lượng, khiến y liên tục ngâm nga.

_Nói yêu ta! Ta phải nghe ngươi nói yêu ta! Khổng Minh, nói yêu ta!

_Ta yêu ngươi, ta thật sự rất yêu ngươi, từ một khắc nhìn thấy ngươi đánh đàn ta đã thích ngươi rồi. Tuy nhiên, tuy nhiên lúc đó ngươi đích thật là rất giống cái kẻ ngu.

Y thế nhưng nói hắn là kẻ ngu? Chu Du “tức giận” rồi, hắn nhanh nhẹn đem Gia Cát Lượng cả người ép quỳ xuống, hung khí nóng rực kia trong cơ thể Ngọa Long đảo một cái.

_A!

 Gia Cát Lượng dưới thân phát ra thanh âm dâm đãng, mỗi một tiếng cơ thể va chạm nhau lại kèm một tiếng rên rỉ. Nhìn thân thể y bị làm đến run rẩy như lá trong gió thu, ngửi được từ thân thể y tản mát ra mùi mồ hôi nồng đậm tình dục, vuốt ve mái tóc dài ẩm ướt của y, hết thảy làm nhiệt huyết dưới thân Chu Du càng thêm căng trướng, kích động dâng trào, đâm rút không nghỉ.

Đêm xuân còn dài, đôi tình nhân ôm nhau ở cùng một chỗ.

_Theo ta cùng trở về Kinh Châu.

_Hảo, ngày mai ta đến hướng chủ công xin từ chức. Như vậy có phải hay không cởi bỏ trách nhiệm trên người ta? Để ta trở về là Mỹ Chu Lang?

_Không được. Ta tuyệt đối không để cho người khác tìm được ngươi, tuyệt đối không thể. Chuyện này nhất quyết như vậy, từ nay về sau ngươi chỉ có thể theo ta ở cùng một chỗ.

_Ngươi không thể bá đạo như vậy.

_Ta chính là muốn bá đạo như vậy!


Ngày hôm sau Chu Du hướng Tôn Quyền từ chức. Tôn Quyền không rõ vì cái gì nhưng Chu Du mãnh liệt yêu cầu cũng chỉ có thề để hắn đi. Thẳng đến hai năm sau Tôn Quyền ngẫu nhiên đi ngang qua Ba Khâu mới từ một ít tin tức bát quái mới biết nguyên lai người mình khi xưa nhắm trúng đã bị Chu Du “ăn xong lau sạch”. Dưới sự giận dữ, hắn hạ lệnh tất cả sách sử quốc thư đều phải viết Chu Du bệnh nặng rồi mất.

“Ta bắt không được ngươi, báo không được mối hận, chẳng lẽ còn không ghi ngươi chết được?” Tôn Quyền oán hận nghĩ.

HẾT

3 nhận xét:

  1. hay quá, các nhân vật thật đáng yêu

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. lần đầu edit, còn nhiều thiếu sót.
      cảm ơn bạn đã ủng hộ

      Xóa
  2. Ủng hộ bn trans nhiều fic về cp này ^.^

    Trả lờiXóa