Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

[Tam Quốc đồng nhân] Khuynh quốc khuynh thành (Phần 2)

Khuynh quốc khuynh thành

Tác giả: Mạt Trà Đích Điềm Phẩm
Thể loại: Tam Quốc đồng nhân, đoản văn, cổ trang, 1x1, hài, HE
Pairing: Chu Du x Gia Cát Lượng




Lỗ Túc là người thật thà, chỉ có Tôn Quyền mưu tính đoạt Kinh Châu. Không nghĩ tới quân Lưu Hoàng thúc đang giao chiến, Gia Cát Lượng không biết làm sao bắc cầu qua Giang Đông thì Lỗ Túc lại đưa thuyền đến.

Đây cũng là hai bên cùng có lợi, một tiễn bắn rơi đôi nhạn, rất nhanh thuyền đã hướng Giang Đông trở về.

Lỗ Túc gặp Gia Cát Lượng cũng theo lên thuyền, lập tức phái người hướng Chu Du thông báo. Chu Du trong lòng vui sướng liền từ Sài Tang lên đường đến Ngô quận. Lại nói Gia Cát Lượng đến Ngô quận bị chúng danh sĩ Giang Đông cố tình làm khó, cùng y tranh luận một trận kịch liệt. Tôn Quyền tránh ở sau trướng nhìn trộm y không khỏi tán thưởng: “Người này tài năng kinh diễm, có thể giúp Giang Đông kháng quân Tào”.

Trong lòng nghĩ thế, Tôn Quyền liền gọi ca ca của Gia Cát Lượng là Gia Cát Cẩn, muốn hắn gọi Gia Cát Lượng vào nội đường (phòng trong) gặp mặt.

Lỗ Túc trông thấy thầm hỏi gặp người sao phải đến nội đường? Lại thấy Tôn Quyền cặp mắt kia giảo hoạt lóe sáng liền không nhiều lời, đi nhanh ra ngoài báo cho Chu Du.

_Cái gì? Chủ công đem Gia Cát Lượng mời vào phòng trong? – Chu Du vừa nghe đã muốn khẩn cấp chạy đến chỗ Tôn Quyền.

_Công Cẩn, Công Cẩn, có thể không phải như ngươi tưởng cái dạng kia thì sao?

_Ai nói không phải? Thiên hạ này thật thà nhất chính là Tử Kính ngươi!

Chu Du nghĩ Tôn Quyền chưa chi đã muốn đem Gia Cát Lượng cướp đi. Chính là người kia là Tôn Quyền a, như thế nào có thể tranh giành? Muốn đoạt người cũng không thể quang minh chính đại mà đoạt a.

_Tử Kính, ngươi ngay lập tức đến chỗ chủ công, nói có việc gấp cầm bẩm báo.

Lỗ Túc đi hai ba bước lại quay đầu hỏi:

_Rốt cuộc là có việc gì gấp a?

_Ai, …cứ tùy tiện nói đại là được rồi. Trời sập đất lở, chó cắn người, người cắn chó… ngươi cứ tùy tiện bịa đại miễn sao đem Chủ công dẫn ra khỏi phủ.

Hai người một trước một sau đến phủ của Tôn Quyền. Lỗ Túc là kẻ thật thà không biết thế nào lừa gạt Tôn Quyền đi ra, đứng bên ngoài nửa ngày chẳng nói nên lời. Chu Du đứng phía sau không ngừng thúc giục hắn, gấp tới nỗi hận không thể cầm đá ném vào đầu hắn. Lỗ Túc bị Chu Du làm rối liền hướng vào trong kêu to:

_Chủ công, Chủ công, người mau ra đây, Công Cẩn bị chó cắn rồi, a, không phải , không đúng là Công Cẩn cắn chó a, Công Cẩn cắn chó a!!!

A, Tôn Quyền sợ hãi lao ra nắm lấy Lỗ Túc hỏi:

 _Công Cẩn tại sao lại phải cắn chó a?

Chu Du cũng không tính toán nhiều, thừa dịp hỗn loạn xông vào trong phòng. Thấy Gia Cát Lượng đang ngồi tại bàn tay bưng chén nước liền kéo hắn chạy khỏi.

Tôn Quyền bị Lỗ Túc đầu óc choáng váng lôi ra nói nhăng nói cuội một hồi lại thấy có hai bóng người như gió từ phòng lao ra, chưa kịp nhìn kỹ đã chạy mất.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì a? Tôn Quyền nghi hoặc trở vào phòng xem xét, Gia Cát Lượng đã không thấy đâu, quay đâu nhìn lại bên ngoài chỉ có Lỗ Túc.

Tôn Quyền ngơ ngác nhìn bên ngoài, rồi lại nhìn gian phòng trống trơn, muốn hỏi lại không nên lời.

Chu Du đem Gia Cát Lượng một đường kéo chạy như cuồng phong, chạy đến chỗ của Chu Du thì y đã thở không ra hơi, sắc mặt trắng không còn chút máu. Chu Du dìu hắn vào phòng ngồi xuống, Gia Cát Lượng muốn nói chuyện chính là nửa ngày cũng không thể mở lời.

Ngồi trong phòng, Gia Cát Lượng dứt khoát dựa vào bên bàn nhắm mắt dưỡng thần. Chu Du ngồi đối diện cũng ghé sát vào chăm chú nhìn y, khóe môi hơi nhếch, như đang thưởng thức một bức họa.

Gia Cát Lượng đang nhắm mắt liền nhíu mày. Chu Du cười:
_Bị ta nhìn có phải là không được tự nhiên?

Gia Cát Lượng quay sang hướng khác không để ý tới hắn. Chu Du liền chuyển sang chỗ đối diện tiếp tục nhìn y. Gia Cát Lượng lại quay đi, Chu Du lại chuyển theo. Cứ như vậy đổi tới đổi lui,, Chu Du tuyệt không ngại mệt mỏi. Gia Cát Lượng đang không ngừng tránh né bỗng “A” lên một tiếng, cái cổ muốn trẹo rồi.

_Ta phát hiện ngươi đổi tới đổi lui mười lần, kết quả là cái cổ đã chịu không nổi. Ngươi trước kia cũng thế, ta đưa ngươi lễ vật lần thứ mười, ngươi liền viết thư cho ta. Có phải là…sức nhẫn nại của ngươi cũng chỉ có mười lần như thế? – Chu Du cười hì hì vòng qua phía sau, nhẹ nhàng vì Gia Cát Lượng mát xa.

Gia Cát Lượng sắc mặt đỏ lên, đẩy Chu Du ra, vuốt vuốt cổ, đứng lên muốn đi. Chu Du cũng không ngăn y, chỉ ở sau lưng y đếm:

_Một bước, hai bước, ba bước…

Ngay khi Chu Du đếm tới bước thứ mười, Gia Cát Lượng đột nhiên vấp chân ngã trên mặt đất. Chu Du kinh ngạc:

-Gia Cát Khổng Minh, ta đối với ngươi thật sự là có ma lực lớn như vậy? Rõ ràng mới có mười bước đã làm chân ngươi nhũn ra?

_A…

Đột nhiên, Chu Du nghe được tiếng rên rỉ, thanh âm làm toàn thân hắn phát run. Cái kia chính là từ trong cổ họng Gia Cát Lượng vọng lại.

_A, a,…ư, a…

Một tiếng lại một tiếng dần dần trở nên mập mờ dụ hoặc từ cổ họng Gia Cát Lượng truyền tới. Chu Du cả kinh, cảm giác như sắp bùng nổ. Hắn vội vã hai ba bước chạy đến chỗ Gia Cát Lượng, chỉ thấy y vẻ mặt hàm xuân, nằm co ro trên mặt đất, toàn thân phát nhiệt, thần trí cũng mơ hồ.

_ A, chủ công, ngươi thật sự là quá mức rồi, rõ ràng là đối y hạ mê dược, như thế nào có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy?

Chu Du một bên phê bình Tôn Quyền, một bên lại không ngừng tay, đem Gia Cát Lượng ôm vào trong ngực, xoay người tiến vào gian phòng trong, khóa cửa gắt gao còn đem bàn đẩy tới chắn trước cửa, không cho ai đi vào.

Đem Gia Cát Lượng đặt ở trên giường, Chu Du liền thân thủ phóng mở quần áo của y. Gia Cát Lượng mơ mơ màng màng mở mắt ra sợ hãi kêu to:

_Ngươi, ngươi vì cái gì thoát y phục của ta?

_Ngươi đang phát sốt có biết không? Ngươi xem, toàn thân đều nóng như vậy? Biết không?– Chu Du con mắt lóe sáng, “quan tâm” mà nói.

_Ta, ta biết cái gì? Đầu ta đau quá, ta không nghĩ nổi gì cả - Gia Cát Lượng thống khổ lấy tay vỗ vào đầu.

Chu Du đem tay y kéo xuống nói;

_Ngươi không cần nghĩ gì cả, ta sẽ giúp ngươi, ta sẽ giúp ngươi.

_Ngươi giúp ta? Sao ngươi phải giúp ta? Ngươi thì sao phải giúp ta? A, a…Ôi, a.. như thế nào lại khó chịu như vậy a… - Gia Cát Lượng rên rỉ, toàn thân run rẩy.

Chu Du cảm xúc bành trướng, nhanh chóng tự mình thoát quần áo

_Ngươi, ngươi làm gì? Là ta phát sốt, sao ngươi cũng cởi quần áo? – Gia Cát Lượng càng mơ hồ, hoàn toàn không hiểu đươc hành động của Chu Du.

_Ta làm vậy là muốn cho ngươi hạ nhiệt a. Ngươi thì nóng, ta thì mát, ta ôm ngươi thì ngươi có thể hạ nhiệt, đúng không? – Chu Du giải thích, người thì đã dán chặt vào thân thể Gia Cát Lượng.

_Hạ nhiệt, đúng… đúng, trước đây…trước đây… - Gia Cát Lượng đã nói không ra lời. Chỉ nhớ rõ khi xưa y phát sốt, đại phu cũng dùng một cái khăn lạnh đắp trên trán y để hạ nhiệt.

Chính là, lúc trước khăn chỉ có đắp trên trán. Hiện tại, hiện tại cái khăn này thế nào lớn như vậy, như thế nào dán lên toàn thân y, bọc lấy y tới không thở nổi? Hơn nữa cái khăn này sao lại trơn mượt, còn có thể động.

_Ư…-Gia Cát Lượng không rõ, cái khăn kia như thế nào duỗi ra nhu nhu môi mình đến ẩm ướt, sau đó còn khai mở hàm răng y, trượt vào trong khoang miệng, giống như, giống như đem nhiệt trong lồng ngực y hút ra.

Cái khăn kia cứ hấp a hấp, hấp đếp y thở không nổi

_A, a, …Ưm, ư…-Gia Cát Lượng giãy dụa nghị muốn đem thứ quái dị kia đẩy ra. Chính là cái “Khăn”  không những muốn đem nhiệt của y hút hết mà thậm chí giống như muốn đem khí huyết của y đồng dạng rút cạn.

Gia Cát Lượng dùng hết sức vùng vẫy hai chân hai tay. Không được, y không thở nổi, y muốn chết, y không cần hạ nhiệt nửa rồi, thật sự từ bỏ, từ bỏ.

Chu Du thả Gia Cát Lượng ra, y “A” lên một tiếng, mệt mỏi lắc đầu.

Chu Du  ở trên người Gia Cát Lượng một đường hôn xuống, thấm ướt môi y, trước ngực, bụng, thẳng đến phân thân bên dưới.

_Không cần, không cần phải làm chỗ đó, nóng chết thôi! – Gia Cát Lượng vươn tay muốn đánh Chu Du nhưng khoái cảm mãnh liệt từ thân thể như thiêu đốt y. Bàn tay giơ lên giữa không trung lại vô lực rơi xuống.

_Ngươi nhẫn một chút, ta lập tức giúp người hạ nhiệt a.

_Không, ta không cần như vậy…a, ta muốn dùng dược, ta muốn dùng dược!

Chu Du vẻ mặt hưng phấn:

_Ta biết ngươi muốn, rất rất muốn nhưng nhẫn nại một chút, nhẫn nại một chút a.

Vừa nói thì lại hàm chứa phân thân Gia Cát Lượng càng sâu, trong khoang miệng không ngừng khuấy động. Tay kia cũng chầm chậm trược đến nơi tư mật kia vỗ về chơi đùa.

_Dược a! Dược a! – Gia Cát Lượng cả gương mặt phiến hồng, thần sắc tan rả, không ngừng kêu.

_Hảo, hảo, ta lập tức cho ngươi, ngươi vội vã như vậy, ta lập tức cho ngươi.

Chu Du cũng kích động, cầm phân thân sưng to của mình, động thân một cái.

_A, không phải, a! – Gia Cát Lượng cả kinh kêu một tiếng, thân thể giật nẩy lên lại ngã xuống giường.

_Ai a, bên trong ngươi thật sự là quá nóng, nóng đến muốn đem ta đốt cháy rồi – Chu Du xúc động than thở.

Bỗng nghe được thanh âm vội vã của Tử Kính từ ngoài truyền tới:

_Công Cẩn, Gia Cát tiên sinh có phải là phát sốt rồi? Có muốn ta giúp y sắc dược không?

Chu Du cùng Gia Cát Lượng ở dưới thân đều cả kinh. Gia Cát Lượng hoảng sợ, cả người run rẩy co rút, lần này đem phân thân của Chu Du cắn chặt trong tràng đạo, đau đến Chu Du phải nhuyễn xuống lại hít ngụm lãnh khí, thống khổ gầm lên:

_Ai, ngươi muốn giết chết ta sao?

_Công Cẩn, không phải Gia Cát tiên sinh phát sốt sao? Như thế nào lại đem ngươi giết chết? – Lỗ Túc bên ngoài thanh âm lo lắng.

”A” Chu Du thở một hơi, đem Gia Cát Lượng cẩn thận giữ chặt, quay ra ngoài với Lỗ Túc cao giọng nói:

_Tử Kính, ngươi mau giúp Gia Cát tiên sinh đi thỉnh đại phi, hắn nóng quá, nóng muốn giết người a.

Nghe tiếng chân Lỗ Túc đã đi xa, Chu Du mới thả lỏng, lại nhìn Gia Cát Lượng, sắc mặt y trắng bệch nhưng ánh mắt lại trở nên thanh minh, xem ra là bị dọa đến tỉnh.

Gia Cát Lượng thực sợ là bị hù tới tỉnh, chỉ là nhìn Chu Du đang nằm trên người mình tư duy lại có chút không rõ ràng. Chu Du lại không muốn bỏ qua cơ hội lần này, vội vã đem đai lưng bị vứt một bên kéo lại bộc chặt hau tay Gia Cát Lượng. Tiếp theo hắn liền giở trò, ra sức công kích.

Lỗ Túc dẫn theo đại phu khẩn cấp chạy vào sân lại nghe được từ trong phòng truyền ra từng đợt từng đợt âm sau cao hơn âm trước tiếng la hét rên rỉ.

_Ai, a, ta muốn chết, thật sự muốn chết, sao ngươi có thể mút chặt như vậy, chặt như vậy kẹp chết ta – Thanh âm Chu Du từ phòng truyền ra.

Đại phu nghe được liền biến sắc hỏi Lỗ Túc:

_Lỗ đại nhân, ngươi muốn ta vì ai xem bệnh?

_Là Gia Cát tiên sinh a, y phát sốt đến đem Công Cẩn thiêu cháy.

_A – Đại phu sững sờ - Vì cái gì Gia Cát tiên sinh bị bệnh sẽ đem Chu đại nhân thiêu cháy?

_Bởi vì, bởi vì…-Lỗ Túc nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân đành nói bừa – Có lã Công Cẩn bị Gia Cát tiên sinh lây bệnh cũng phát sốt đi.

_A…a – trong phòng truyền ra tiếng Chu Du gầm nhẹ, sau đó lại là tiếng hít thở nặng nề.

Lỗ Túc nhanh chóng bước lên gõ cửa:

_Công Cẩn, Công Cẩn, ngươi không sao chứ? Ta đã mời đại phu tới rồi.

_A, là Tử Kính a, không việc gì, ta đã phát ra rồi.

_A? – Đến lượt đại phu sững sờ.

_Công Cẩn, ngươi sao lại trốn trong phòng? Còn nói đã phát ra? Mau mở cửa để đại phu xem bệnh cho Gia Cát tiên sinh a.

_Tử Kính, làm phiền ngươi a…, nhiệt trên người Gia Cát tiên sinh đã lui, ta dùng phương pháp gia truyền của Chu gia giúp hắn trị bệnh, bây giờ đã tốt lắm. Ngươi và đại phu chờ một lát ta sẽ ra ngay.

Qua một hồi lâu, “chi nha” tiếng cửa phòng mở ra, Chu Du ăn mặc chỉnh tề, thần thái phấn chấn, mặt mày hồng hào đi ra.

Đại phu nghiêng đầu nhìn vào phòng, chỉ thấy trên giường tựa hồ có một người đang nằm, lại không thấy rõ là ai. Chu Du đóng cửa, tự mình hướng đại phu xin lỗi, tiễn đến tận cửa lớn. Lỗ Túc được hắn mời lại dùng cơm uống rượu.

Lỗ Túc nghi hoặc nhìn Chu Du, nhưng thẳng đến lúc cơm no rượu say mới nhịn không được mà hỏi:

_Công Cẩn, ta thấy ngươi thế nào cả người giống như phiêu trên mây, bay trong gió a. Có phải cũng bị bệnh rồi không?

Chu Du cười ha hả, trong tiếng cười chức đầy sự sảng khoái:

_Đa tạ Tử Kính quan tâm, ta rất tốt.

Lỗ Túc đi rồi Chu Du liền nhớ tới Gia Cát Lượng vẫn còn trong phòng, bởi vì sợ y lộn xộn nên đã trói y lại. Hắn nhanh chóng trở về phòng, liếc mắt nhìn qua không có động tĩnh gì mới nhẹ nhàng đến gần.
Thấy Gia Cát Lượng ngủ yên hắn mới vỗ ngực nhẹ nhõm thở ra, cẩn thận tháo đai lưng đang trói tay y ra.

Tức thì, Gia Cát Lượng đột nhiên mở mắt, vươn tay gắt gao nắm chặt cổ Chu Du, muốn đem hắn bóp tới chết.

_Khái, khái, mau buông tay, ngươi, ngươi muốn mưu sát phu quân a, mưu sát phu quân a, Gia Cát Khổng Minh!

Chu Du la hét, đếu cuối lại kêu ra tên y, Gia Cát Lượng sợ mọi người nghe thấy đành phải oán hận thả lỏng tay.

Chu Du vuốt cổ cười hắc hắc, giở vờ trừng mắt trách cứ Gia Cát Lượng:

_Ngươi này ra tay cũng quá mức đi, đã nhận của ta nhẫn kim cương cư nhiên còn nghĩ mưu sát phu quân?

Chu Du không nhắc thì thôi,vừa nói ra cái kia làm Gia Cát Lượng nhớ tới bị bằng hữu cười đết mất cả mặt mũi vì cái nhẫn kim cương giả. Y tức giận hận không thể đánh chết hắn, túm lấy bất cứ thứ gì trên giường hướng Chu Du ném tới.

Chu Du xê dịch thân người, vừa cười vừa tránh né:

_Ngươi sao phải sinh khí lớn như vậy? Lấy của ta nhẫn kim cương mười hai Cara cũng đủ cho một đêm ân ái đi? Ngươi có biết hay không cái này nhẫn kim cương còn quý giá hơn vàng a, cũng đủ mua vài tòa kim ốc đi?

_Ngươi, Chu Công Cẩn, ngươi đồ lưu manh, đồ vô lại, đồ trời đánh! – Gia Cát Lượng tức giận mắng chửi ra tiếng.

Chu Du ha ha cười đi tới, ôm lấy Gia Cát Lượng thật chặt.

_Thả ta ra!

_Không thả.

_Thả ta ra!!

_Chết cũng không thả.

_Ngươi…!!!

Chu Du cuối đầu xuống hung hăng hôn lên môi y, hôn đến y hít thở không thông vẫn chưa chịu buông. Gia Cát Lượng muốn mãnh liệt đẩy hắn ra đánh cho một trận.

Chu Du như ảo thuật đột nhiên từ trong ngực xuất ra một vật sáng lấp lánh, chói lọi khiến Gia Cát Lượng hoa mắt.

Tại sao lại có một chiếc nhẫn kim cương mười hai Cara? Không đúng,không phải nhẫn kim cương mười hai Cara, cái này chính là nhẫn kim cương hai mươi bốn Cara a.

_Ta lúc đầu tặng ngươi cái kia là giả. Ngươi suy nghĩ một chút, ta căn bản là chưa có được ngươi, như thế nào có thể đưa ngươi lễ vật quý giá như vậy? Chỉ cần một cái chín Cara cũng làm người trung thành trở thành kẻ phản bội. Làm cho thế nhân thèm khát sợ hãi nhẫn kim cương chín Cara thì đã sao? Của ta chính là hai mươi bốn Cara a, há có thể tùy tiện đưa cho kẻ khác?

Gia Cát Lượng nhanh tay đọat lấy vật kia, dùng sức đập nó trên mặt đất.

_A, a, ngươi cũng không nên đem nó đập hư chứ, ngươi không cần ta còn muốn tặng cho người khác – Chu Du thân thủ tiếp được, cười nói.

_Chu Công Cẩn, ngươi nói gì? – Gia Cát Lượng tức giận đến toàn thân run rẩy – Ngươi, ngươi cùng ta đã da thịt thân cận, cư nhiên còn nghĩ muốn đi tìm những người khác?

Chu Du giảo hoạt cười:

_Không còn cách nào khác, ta đến vừa gần ngươi, ngươi đã muốn chém muốn giết, một lòng một dạ giữ lấy cái trinh tiết liệt phụ không để ta tiếp cận. Đã như vậy, ngươi cứ tiếp tục làm trinh tiết liệt phụ của ngươi, ta tiếp tục làm Giang Đông phong lưu Mỹ Chu Lang của ta. Ta cho ngươi biết, một cái kim cương lớn thế này có thể khảm ra sáu báy cái nhẫn kim cương khác, ít nhất có thể tìm được sáu bảy người khác tình nguyện cùng ta ở một chỗ. Không giống như ngươi, bộ dạng không được tự nhiên, giống như thiếu nữ bị chiếm đoạt. Ngươi dù sao cũng là thân nam như, cùng ta như nhau. Tuy nhiên ta là võ tướng, chính là nói ta chiếm đoạt ngươi, cũng không sai đi?

Gia Cát Lượng nghe xong thiếu chút nữa là thổ huyết.

_Ngươi, ngươi, ta khi nào nói, nói ngươi chiếm đoạt ta. Ngươi, ngươi đối ta như vậy, ngươi còn, còn ngậm máu phun ngươi!

_Vậy là ta không có chiếm đoạt ngươi đúng không? Tức là chúng ta đôi bên tình nguyện a.

_Ngươi nói bậy gì đó, cái gì đôi bên tình nguyện?

_Không phải chiếm đoạt dĩ nhiên là ngươi tình ta nguyện, thế cũng không phải chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi cố ý dụ dỗ ta sao?

Gia Cát Lượng nghe Chu Du nói, tức đến nôn ra máu.

_Chu Công Cẩn, ngươi đem ta thành dạng người thế nào?

Chu Du nhìn thẳng Gia Cát Lượng ha hả cười:

_Là tiểu lẳng lơ chuyên môn dụ dỗ Chu Công Cẩn ta chứ ai.

Gia Cát Lượng nhìn Chu Du, bây giờ mới hiểu được cái gì gọi là dũng cảm sợ hung ác, hung ác sợ liều mạng. Một kẻ như vậy, không để tâm đến mặt mũi, hạ lưu vô địch thiên hạ. Chính mình một bụng học vấn nhưng đối mặt với kẻ không theo lý lẽ này càng nói càng làm y tức hết. Cái học vấn kia căn bản là không dùng được. Chu Du nội tâm cũng suy tính, tạm thời chuyện đùa giỡn bỏ qua. Gia Cát Lượng khó khăn lắm mới tới Giang Đông một chuyến, nếu như hiện tại không đem y cột chặt bên người mình thì từ này sẽ không còn cơ hội. Thậm chí sau này gặp lại, đều vì chủ công của mình mà ta chém ngươi giết. Đây không phải là kết cục mà hắn muốn.

Gia Cát Lượng không nói thêm gì, chống người đứng dậy.

Chu Du giữ chặt hắn – Ngươi muốn làm gì?

_Ta muốn đứng dậy cũng không được sao? – Gia Cát Lượng nhẫn nhịn nói.

_Dĩ nhiên là được, ta đỡ ngươi – Công Cẩn nói xong liền đem hắn kéo đến trước gương đồng ngồi xuống, cầm lược ngọc giúp hắn chải mái tóc dài.

_Ta tự mình làm – Gia Cát Lượng không muốn cùng Chu Du thân cận.

_Ngươi cứ ngồi yên là được – Chu Du không để ý tâm tình của y, cố chấp giúp y chải tóc.

Gia Cát Lượng cũng không có tâm tư hướng Chu Du nổi giận hay tranh cãi, đành mặc hắn.

Chu Du phi thường cẩn thận vì y chải gọn mái tóc dài, buộc lại thật hảo. Sau đó, lại từ tủ quần áo lấy ra một bộ bạch y mới hoàn toàn cùng với vớ giày đưa cho Gia Cát Lượng.

_Ta không cần những thứ này, ta dùng đồ của mình là được – Gia Cát Lượng cự tuyệt lòng tốt của Chu Du.

Chu Du đi đến bên giường, cầm lấy quần áo của y.

_Đưa ta!

Chu Du đưa y phục về phía Gia Cát Lượng, y định đón lấy nhưng ngay lập tức Chu Du rút kiếm đem quần áo chém đôi thành hai đoạn.

_Chu Công Cẩn! – Gia Cát Lượng không nhịn được nữa, đứng lên quát.

Chu Du một bộ dạng không liên quan, cười nói:

_Ngươi hoặc là mặc y phục mới hoặc là cứ trần truồng đi ra ngoài, ta không sao cả.

_Chu Công Cẩn, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta không muốn cùng ngươi dây dưa. Hiện tại ta cùng ngươi đem chuyện này nói rõ. Nói xong rồi đi ra ngoài, ta và ngươi liền không ai nợ ai – Gia Cát Lượng kiên định nói. Y đến Giang Đông không phải là muốn cùng Chu Du không minh bạch.

Chu Du nhàn nhạt cười.

_Ngươi thực sự muốn biết?

_Phải!

_Nhưng ta có một điều kiện.

_Ngươi nói.

_Ngươi tại sao muốn biết ta làm gì? Ta muốn duy trì chuyện tình cũng phải hướng ngươi báo cáo sao?

Gia Cát Lượng đau cả đầu, giơ hai tay đầu hàng.

_Tốt lắm, tốt lắm, Chu Công Cẩn, ta đầu hàng. Ngươi không cần nói a nhưng xin người đừng phiền tới ta nữa.

_Phiền tới ngươi là nhất định rồi, người đến Giang Đông rồi trở lại Kinh Châu tất nhiên không dễ dàng. Bất quá có biện pháp khiến ta không phải làm phiền ngươi.

_Ngươi nói.

_Nhưng ngươi trước hết đáp ứng ta.

_Đáp ứng ngươi cái gì?

_Đáp ứng một yêu cầu của ta.

Gia Cát Lượng cảnh giác nhìn Chu Du.

_Còn phải xem yêu cầu kia là gì?

_Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi khi sư diệt tổ, phản bội Lưu Hoàng thúc.

Gia Cát Lượng nới lỏng một hơi.

_Thế thì được, ngươi nói đi, ta đáp ứng.

_Không đổi ý?

_Chuyện đã đáp ứng ta sẽ không đổi ý.

_Ta muốn ngươi từ nay về sau mỗi ngày ở cạnh ta ba canh giờ. Trong ba canh giờ này ngươi muốn làm gì cũng được.

_Từ nay về sau mỗi ngày? – Gia Cát Lượng bối rối. Thời gian ở lại Giang Đông cũng sẽ không lâu dài, chờ chiến sự chấm dứt y sẽ trở lại Kinh Châu. Y và Chu Du tự nhiên sẽ tách ra. Nghĩ vậy y gật đầu đáp ứng:

_Được! Từ nay về sau mỗi ngày ta ở cùng ngươi ba canh giờ.

Chu Du vỗ tay một cái.

_Hảo, mặc quần áo tử tế, ta mang ngươi đi gặp chủ công. Chúng ta thương lượng thật kỹ kế sách chống Tào. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét