Cơ thể Dương Liên Đình căng cứng, tim đập loạn nhịp, hắn nhận ra sát khí đang vô thanh vô thức đến gần mình. Một cây kim bắn về phía hắn. Nếu không nhờ sớm phòng bị thì chắc chắn giờ này hắn đã hóa người thiên cổ. Vừa tránh được một cửa tử, hắn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì âm thanh lạnh lẽo của người kia vang lên.
-Liên đệ, sống
qua một kiếp ngươi quả thật có tiến bộ.
Dương Liên
Đình cười khổ, người hắn không muốn gặp nhất cuối cùng cũng đã xuất hiện. Giáo
chủ cao cao tại thượng của Nhật nguyệt thần giáo – Đông Phương Bất Bại đang
đứng trước mặt hắn và quan trọng nhất là muốn lấy mạng hắn. Xem ra hắn có mọc
cánh cũng chạy không thoát, trải qua một lần chết đi sống lại này chính là ông
trời trêu đùa hắn.
Đúng vậy, Dương
Liên Đình hắn quả thật là đã chết đi sống lại. Bản thân rõ ràng bị Nhậm Ngã
Hành đưa vào cửa tử, nhưng khi hắn mở mắt ra thì không phải đang ở địa phủ mà là ở
Hắc Mộc Nhai, hắn vẫn là tổng quản dưới một người trên vạn người của Nhật
nguyệt thần giáo. Hắn đầu tiên là vui mừng sau đó chính là lo lắng. Dương Liên
Đình có thể trọng sinh sống lại vậy còn Đông Phương Bất Bại? Nói cho cùng thì
hắn là nguyên nhân sâu xa dẫn đến cái chết của giáo chủ, nếu giáo chủ một lần
nữa trở lại liệu sẽ tiếp tục bao che hắn hay là…? Suy đi tính lại, hắn vẫn cảm
thấy mình nên rời khỏi Hắc Mộc Nhai, tránh xa giang hồ sóng gió. May mắn lúc
này giáo chủ đang trong thời gian bế quan luyện công, thế là hắn nhân cơ hội,
gom góp một số của cải rồi bí mật rời đi. Thật không ngờ chưa quá hai ngày giáo
chủ đại nhân đã đích thân tìm tới. Quả nhiên là giáo chủ cũng trọng sinh.
-Ngươi còn
lời gì để nói?
-Giáo chủ,
người muốn giết cứ giết, cần gì phải dài dòng -Dương Liên Đình trong lòng rét
run nhưng vẫn tỏ vẻ ngoan cường.
-Khá lắm!
Khá lắm! Dám đáp lại bổn tọa – Đông Phương Bất Bại nhếch môi.
Y hứng thú
đánh giá người trước mặt. Nam
nhân này là người kiếp trước y si mê, giờ phải giết hắn y có chút không nỡ. Bất
giác, y đã vươn tay vuốt ve gương mặt tuấn mĩ của hắn.
-Sao? Ngươi
nghĩ bổn tọa không nhẫn tâm giết ngươi?
Dương Liên Đình
cảm giác bị người đùa bỡn, hắn tức giận phản bác:
-Giáo chủ
ngay từ đầu đã không yêu thuộc hạ thì có gì mà nhẫn tâm với không nhẫn tâm.
-Ngươi nhận
ra? – Y khá bất ngờ.
-Ta dĩ nhiên
là biết ai yêu ta. Người giáo chủ cần không phải Dương Liên Đình ta mà là một
nam nhân. Bất kể kẻ nào cũng có thể thay thế vị trí của ta. Thậm chí so với ta,
giáo chủ còn có hứng thứ với tên Lệnh Hồ Xung hơn.
Đông Phương
Bất Bại không ngờ tên Dương Liên Đình hám danh hám lợi này cũng có chút đầu óc.
Y thích hắn, không, là thích dáng vẻ của hắn chứ không yêu hắn. Sau khi tự cung,
y mất hết niềm vui với nữ nhân, y cần một nam nhân để thỏa mãn nhu cầu tình cảm
của bản thân. Ngay lúc đó Dương Liên Đình lại xuất hiện trước mắt y, thiếu
niên tuấn tú hơn người này nhanh chóng làm hắn chú ý. Y sủng hắn, cho hắn tiền
tài, quyền lực hắn muốn. Đổi lại, y có được tuổi trẻ của hắn, thân thể hắn và
giấc mộng được yêu thương của y. Quan hệ giữa y và hắn, chính là một cuộc mua
bán không hơn không kém. Đáng tiếc, cái giá phải trả cho thứ tình cảm phù phiếm này cuối cùng lại
là mạng sống của cả hai. Lần này ông trời cho y thêm một cơ hội, y tuyệt đối không để bi kịch kiếp trước lặp lại.
Ánh mắt Đông
Phương Bất Bại khẽ chuyển, y phất tay. Dương Liên Đình ôm ngực ngã xuống. Hắn
ngạc nhiên mình chưa chết, chỉ là trước ngực một trận đau đớn.
-Trừng phạt
ngươi tội bỏ trốn.
Nói xong câu
đó, giáo chủ đại nhân liền bỏ đi, để lại một tên ngốc còn đang ngơ ngác.
-Còn không
mau trở về?
Dương Liên
Đình giật mình, vội vã bò dậy, rời khỏi khách điếm, chạy theo Đông Phương Bất
Bại. Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm:
-Mình…thoát
rồi sao?
-----------------------------------
Thời gian
thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc mà Dương Liên Đình đã trở lại dương gian được
nữa năm. Hắn trước kia dùng Đông Phương Bất Bại để điều khiển mọi việc trong giáo thì bây giờ lại là con
rối cho Đông Phương Bất Bại thao túng. Có lẽ đây chính là
lý do khiến giáo chủ chưa giết hắn a. Trừ việc đó ra thì giáo chủ đối hắn không
tệ bạc chút nào, hắn được ăn ngon mặc đẹp lại có tiền có của. Dương Liên Đình
cũng không như xưa chỉ biết ngồi không hưởng thụ, hắn ngày nay hết lòng với
giáo vụ, bên cạnh đó còn cố gắng rèn luyện võ công. Đừng đùa chứ, hắn không sợ
giáo chủ đại nhân thì cũng sợ bọn người Nhậm Ngã Hành kia ngày nào đó sẽ xuất hiện. Nhắc
đến Đông Phương Bất Bại thì Dương Liên Đình càng thêm buồn bực. Giáo chủ cách
vài ngày sẽ triệu hắn đến làm nhiệm vụ nam sủng. Thật ra cũng không có gì ghê
gớm, chỉ là để cho y dựa vào nghỉ ngơi một tý, hầu hạ y lên giường sau đó rời
đi. Nếu hắn có bất kỳ hành động nào quá trớn thì sẽ được tặng ngay một chưởng
bay ra khỏi phòng. Đáng lẽ Dương Liên Đình nên mừng khi giáo chủ giữ khoảng
cách với hắn nhưng mà mấy ngày nay, hắn lại bi ai phát hiện ra sự bất thường của huynh đệ nhà mình.
Biết người đã tới, Đông Phương Bất Bại vẫn chăm chú xử lý mớ giấy tờ trên bàn. Hôm qua, hắn nghe
được một tin khá kỳ lạ từ ảnh vệ. Tên Dương Liên Đình rốt cuộc đang âm mưu điều gì?
-Thưa giáo
chủ có điều gì căn dặn? – Dương Liên Đình kính cẩn quỳ xuống
-Đến đây – y lạnh lùng ra lệnh.
Khi Dương
Liên Đình còn cách giáo chủ một bước thì bỗng nhiên bị một lực đẩy ngã, cổ tay
bị chế trụ. Đông Phương Bất Bại nhíu mày, mạnh đập vẫn bình thường, nội lực tăng
lên đáng kể, xem ra hắn đã nổ lực rất nhiều. Thả tay hắn ra, y ngược lại chế
trụ không cho hắn ngồi thẳng dậy.
-Nói ta
nghe, ngươi đi tìm nhiều đại phu thế làm gì?
Dương Liên
Đình cứng người, hắn biết giáo chủ luôn cử người giám sát hắn nhưng không ngờ chuyện
đáng xấu hổ này lại truyền đến tai y nhanh đến thế. Trước sau gì y cũng sẽ
biết, nếu để hắn tự mình nói ra có lẽ sẽ bớt mất mặt nhưng mà loại tình huống
này quả thật rất…khó bày tỏ.
-Giáo
chủ…trước tiên…xin người buông tay…
-Nói mau! –
Tăng thêm chút lực đạo
Dương Liên
Đình thiểu não bắt đầu tìm câu tìm chữ giải thích:
-Giáo
chủ…ngài cũng biết…ta có vài…tiểu…thiếp… – Những từ cuối gần như thì thầm trong
miệng.
Đông Phương
Bất Bại hừ lạnh, chuyện này hắn biết, ngay từ kiếp trước đã biết tên khốn này
không thành thật. Giáo chủ đại nhân lại ra tay nặng hơn, Dương Liên Đình cảm
thấy lồng ngực của mình sắp vỡ rồi. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, thành khẩn
khai báo
-Ta đi tìm
đại phu vì…vì….ta….gần đây…không….không…thể…không thể…không thể cùng các
nàng…các nàng…hành…phòng (xxxooo ấy) - Hắn ước gì mình có thuật độn
thổ, ánh mắt của giáo chủ làm hắn chỉ muốn chui xuống đất. Thể diện nam nhân
của hắn mất hết rồi, mất hết thật rồi.
Đông Phương Bất Bại không
tin vào tai mình, tên kia vừa nói là…Muốn kiểm chứng, y nhanh chóng chụp lấy thứ
giữa hai chân hắn. Mặt Dương Liên Đình trắng bệch sau đó lại chuyển đỏ. Vật vốn
mềm nhũn thế nhưng trong tay giáo chủ lại biến ngạnh, thậm chí Đông Phương Bất
Bại còn cảm nhận độ nóng kinh người từ nó. Hai người nhất thời đông cứng.
Giáo chủ dĩ
nhiên là định lực lớn, thanh tỉnh trước, vội vàng rút tay lại. Hắn rõ ràng là
bảo không gần nữ nhân được nhưng tại sao khi y chạm tới thì…xém chút nữa là đốt
cháy tay y luôn. Hắn làm sao có thể…?
Dương Liên
Đình bối rối ngồi dậy, cật lực che đi nửa người dưới. Bí mật của hắn chính là
tiểu huynh đệ nhà hắn mấy ngày nay gặp mỹ nữ thì ủ rũ nhưng chỉ cần nhìn thấy
giáo chủ thì phấn chấn bừng bừng. Đến cả tên tự xưng là thần y như Bình Nhất Chỉ cũng chịu
thua bệnh của hắn.
Trong phòng
chỉ còn lại tiếng gió thổi xào xạc, mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ của
bản thân. Nhận ra tình huống có phần ngượng ngùng, Dương Liên Đình liền to gan
lên tiếng:
-Giáo
chủ…thuộc hạ…thuộc hạ có thể cáo lui không?
-Ở lại hầu
hạ ta – Đông Phương Bất Bại đã lấy lại vẻ lạnh lùng ban đầu.
Thế là Dương
Liên Đình đành ngoan ngoãn lui về phía sau chờ phân phó của y. Làm giáo chủ
thật là sướng a, có thể mặc sức đùa bỡn kẻ khác , hắn trong lòng cảm thán.
Huynh đệ nhà hắn còn chưa có mất tinh thần, giáo chủ lại thản nhiên như không có
việc gì tiếp tục xử lý công vụ. Hắn nhìn người ngồi trước mặt, có chút ngẩn ngơ.
Giáo chủ của hắn quả nhiên dung mạo hơn người. Vóc dáng thon dài cân xứng, hồng
y càng làm nổi bật làn da trắng nõn của y. Mái tóc mềm mại thả tự do phía sau,
giữa những sợi tơ đen óng ả lộ ra vành tai đỏ hồng đáng yêu. Chờ đã, vành tai
sao lại đỏ hồng? Lẽ nào giáo chủ… ngượng
ngùng? Bị suy đoán của mình làm cho kinh hỉ, hắn càng không kiêng
nể thưởng thức y.
Đông Phương
Bất Bại cầm bút nãy giờ mà chưa hề viết được chữ nào. Cái loại không khí đầy ái
muội này làm y có chút không được tự nhiên, thế nhưng y vẫn muốn giữ hắn lại.
Ánh mắt của hắn, ánh mắt si mê ẩn dấu dục vọng đó, y không có bài xích, ngược
lại, y cảm thấy vô cùng thích thú. Khóe môi không tự giác nhếch lên, tên ngốc
phía sau dĩ nhiên là không thấy được. Sự việc lần này, rốt cuộc là Dương Liên Đình có bệnh hay lại là một trò giả dối đây?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét