Dương Liên
Đình nâng mặt Đông Phương Bất Bại lên, hôn xuống đôi môi phấn hồng hắn mơ ước
từ lâu. Ngậm lấy cánh môi mỏng, mút lấy rồi khẽ cắn cắn. Đông Phương Bất Bại
không có phản khán, nhu thuận nằm trong lòng hắn, thậm chí có hé miệng mời gọi.
Đầu lưỡi tiến quân thần tốc, đầu tiên là nhấm nháp thóa dịch ngọt nào, sau đó
lại bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương kia, cùng nó quấn quýt chơi đùa, một khắc
cũng không muốn tách rời.
Đến khi cái
miệng nhỏ của giáo chủ bị hôn đến sưng đỏ hắn mới thỏa mãn mà rời đi. Đông
Phương Bất Bại cả người lâng lâng như say rượu, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt nhuộm
một tầng hơi nước. Y thở hổn hển, từng ngụm từng ngụm đớp lấy không khí. Dáng
vẻ mị hoặc đó triệt để châm ngòi tình dục của Dương Liên Đình. Hắn điên cuồng
hôn lên khắp gương mặt y, bàn tay lo luồng vào trong vạt áo, âu yếm da thịt
trơn mượt của y. Đầu ngón tay mỗi lần vô tình chạm qua điểm nổi lên trước ngực
thì y lại rùng mình rên rỉ.
Hắn ôm y ngã
xuống giường, dùng thân thể to lớn áp sát y, nhanh chóng tháo mở y phục đã hỗn
độn. Bị ánh mắt tham lam của hắn nhìn đến ngượng ngùng, y vòng tay ôm cổ hắn,
mềm mại câu dẫn:
-Liên đệ,
mau đến yêu thương ta!
Dương Liên
Đình thật muốn phát điên, y thế nhưng lại hướng hắn cầu hoan. Như hổ vồ mồi, hắn
đè chặt người dưới thân, một lần nữa xâm chiếm cái miệng của y, không cho nó
phát ra những lời dâm đãng. Những nụ hôn dần dần chuyển xuống cần cổ mảnh khảnh, xương quai xanh tinh xảo rồi đến hai khỏa
hồng anh nhỏ xinh. Hắn há miệng ngậm lấy hạt đậu đỏ, say mê mút mát cho đến khi
nó biến ngạnh, đầu lưỡi nóng bừng ra sức chà qua chà lại, thỉnh thoảng còn khẽ
cắn một ngụm.
-Um…Đông
Phương, tiểu anh đào của ngươi ăn thật ngon…- Tên lưu manh nào đó ngửa đầu lên
nói.
-Ô ô~…bại hoại…không cho ngươi…ưm…nói…a….
Thanh âm nức
nở của giáo chủ đại nhân càng làm Dương Liên Đình thích thú. Hắn dời môi sang
nhũ tiêm đáng yêu bên cạnh, tận tình mà săn sóc. Đầu vú còn lại vừa thoát khỏi kích tình lại bị
một bàn tay thô ráp bắt lấy, dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê, xoa
nắn.
Khoái cảm tê
dại truyền đến, Đông Phương Bất Bại không kềm lòng được phát ra tiếng rên rỉ,
ưỡn cao ngực, thắt lưng cũng nâng lên. Đầu vú non mềm chưa từng trải qua âu yếm
trong thoáng chốc đã sưng to, đỏ tươi
như trái chín.
Dương Liên
Đình luyến tiếc rời đi hai viên hồng châu mê người mà tiếp tục hành trình khám phá
cơ thể tuyệt mĩ dưới thân. Hắn chạm môi lên vùng bụng săn chắc, đầu lưỡi ở mắt
rốn mà càn quấy, sau đó lại dần dần đi xuống nữa…Bỗng chốc, cả người y đông
cứng, vội vã xô hắn ra.
-Không!...không
cần…
Dương Liên
Đình đầu tiên kinh ngạc nhưng ngay lập tức nhớ đến bóng ma trong lòng y, y vẫn
luôn mặc cảm về phần khiếm khuyết kia. Hắn một lần nữa phủ lên người y, thì
thầm vào tai y:
-Đông
Phương, ngươi rất đẹp, đẹp đến nỗi ta muốn hôn lên khắp thân thể ngươi, đánh
dấu ngươi là của mình ta. Ngoan, để ta thương ngươi được không?
Y im lặng
không trả lời , hắn nhẹ nhàng vuốt ve trấn an y rồi từ từ cuối người hôn xuống nơi
bằng phẳng ấy, miệng không ngừng lẩm bẩm
-Ngươi thật
đẹp…thật đẹp…
Đông Phương
Bất Bại trong tâm một mảnh mềm nhũng, nam nhân không có không ghét bỏ y. Những
ôn nhu của hắn làm nhịp tim y trở lại rộn rã. Thả lỏng thân thể, y tình nguyện
cùng người này trầm luân mãi mãi.
Âu yếm phần
da thịt nơi đùi trong của y, cảm giác mềm mịn từ tay truyền đến khiến hắn say
mê. Cẩn thận tách hai chân y ra, nụ hoa e thẹn liền hiện lên trước mắt, màu sắc
phấn hồng mê người, từng nếp uốn đều đặn xếp chồng lên nhau.
Đông Phương
Bất Bại ngượng ngùng muốn tránh đi ánh nhìn nóng bỏng. Đột nhiên, một vật thể ẩm
ướt từng chút từng chút lướt qua nơi tư mật, y hốt hoảng vùng vẫy.
-Um…a…a…không…không…a…nơi
đó…rất bẩn…
-Không bẩn
chút nào…um…trên người Đông Phương chỗ nào cũng thơm cả - Nam nhân lộ vẻ mặt ngây thơ trả lời
y.
Toàn thân ửng đỏ như tôm luộc, y chôn mặt giữa
hai tay. Hắn…hắn thế nhưng…thế nhưng liếm lỗ nhỏ của y, còn…vói đầu lưỡi vào,
âu yếm nộn thịt bên trong. Ô…ô…y không chịu nổi nữa, khoái cảm cuồn cuộn xông
thẳng lên đại não liền biến thành dâm ngôn loạn ngữ:
-A…a…ô…thật
thích…lỗ nhỏ được liếm thật thích…um…Liên đệ…lại dùng sức…liếm ta.
Đầu lưỡi
mang theo thóa dịch, bắt chước động tác giao hợp mà chuyển động không biết mệt.
Chỉ một lát sau, tiểu cúc hoa đã phủ một tầng thủy quang sáng bóng, càng xinh
đẹp, càng mê người. Dương Liên Đình móc ra một cái lọ nhỏ (mọi người hỏi từ đâu ra thì tên sắc lang này âm mưu lâu rồi), đổ thứ dung dịch
trong suốt lên tiểu huyệt, ngón tay nương theo ẩm ướt mà trượt vào. Bị dị vật
xâm lấn, nội bích bên trong liền khẩn trương mà siết chặt. Hắn lập tức trấn an
người dưới thân:
-Nhịn một
chút…một chút sẽ tốt thôi…thế này ngươi sẽ không bị thương.
Người kia kiên
nhẫn chờ y thích ứng rồi mới động, từ một ngón tay ban đầu giờ đã tăng lên ba
ngón. Đông Phương Bất Bại có phần sợ hãi, đời trước cũng từng trải qua chuyện
chăn gối với Dương Liên Đình nhưng trong ký ức chỉ có đau đớn và nhục nhã. Hiện
tại, nam nhân thật lòng yêu y, cho nên, y
cam tâm hiến dâng tất cả. Nghĩ đến đây y vừa chờ mong lại vừa xấu hổ, cả người y
trần trụi phơi bày trước mặt hắn, hai chân mở rộng, miệng nhỏ bên dưới thì ngậm
lấy ngón tay hắn, muốn có bao nhiêu phóng đãng liền có bấy nhiêu.
Nhờ bôi
trơn, ngón tay ra vào tiểu huyệt ngày càng dễ dàng, Đông Phương Bất Bại cũng
dần quen với chuyển động. Y híp mắt hưởng thụ cảm giác ngón tay xâm nhập hậu
huyệt, không ngờ mặt sau cũng có thể mang đến nhiều khoái hoạt như thế. Chỉ cần
ngón tay chạm đến một chỗ nào đó bên trong, tiểu huyệt sẽ trở nên tê dại co
rút.
-Miệng nhỏ
bên dưới của Đông Phương thật dâm đãng, mút ngón tay ta thật chặt a – Dương
Liên Đình vô lại trêu chọc tình nhân.
-Um…kh-không…có…a…a…không…A
a…a…ô…ô…không…không cần…chọc nơi a…a…đó...
Hài lòng
thấy tiểu huyện bị mình làm cho vừa mềm vừa xốp, Dương Liên Đình rút ngón tay
ra. Đông Phương Bất Bại ngược lại vì lỗ nhỏ hư không mà ngứa ngáy, y vặn vẹo
thắt lưng, hận không thể tìm thứ gì thô to nhét vào giải trừ sự khó chịu. Thu
hết phản ứng của y vào trong mắt, hắn khẩn cấp giải thoát dương vật đã cương
đến trước đau. Thứ cứng rắn nóng rực đặt trước cửa huyệt nhưng không vội đi vào
mà chỉ bồi hồi cọ sát.
Đông Phương
Bất Bại làm sao chịu nổi kích thích như thế, y nâng cao cái mông, lộ ra hậu
huyệt đói khát, nũng nịu cầu xin nam nhân:
-Liên đệ…mau
cho ta…cho ta…bên trong rất ngứa…
Đạt được mục
đích, Dương Liên Đình cũng không kềm chế nữa, động mạnh thắt lưng một cái, côn
thịt tòan bộ đều tiến vào lỗ nhỏ ẩm ướt.
Mặc dù đã
khuếch trương đầy đủ nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn là một trận hít thở không
thông. Nam
nhân ngoan ngoãn đình chỉ, cuối đầu hôn khắp mặt y, trấn an y:
-Ngoan, tin
tưởng ta, rất nhanh sẽ tốt thôi.
Hai người
môi lưỡi dính liền, mãng liệt quấn quýt trao đổi nước bọt. Vì muốn dời đi sự
chú ý của y, hắn mút mát cái cổ trắng nõn, bàn tay tìm đến hai hạt lựu đỏ trước
ngực, đầu ngón tay kẹp lấy nhũ tiêm, ngón tay thô ráp xoa nắn đầu vú phấn nộn.
Nhận thấy
người dưới thân bắt đầu thả lỏng, Dương Liên Đình liền nhẹ nhàng chuyển động,
tìm kiếm điểm mẫn cảm trong nội bích. Hắn thay đổi các góc độ va chạm khác
nhau, lúc chọc đến một chỗ, phát hiện y rên rỉ, liền liên tục đâm vào.
-Đông
Phương…thoải mái sao…?
-A…Ân…lại
động…nhanh…nhanh lên…- Y nâng cao thắt lưng, mở ra hai chân đón nhận hắn.
Tình nhân
dâm đãng mị hoặc làm hắn dương tâm khó nhịn, côn thịt mạnh mẽ trừu sáp, quy đầu
nhắm thẳng vào hoa tâm, ra ra vào vào, cọ xát tràng vách đến đỏ bừng. Bên trong
tiểu huyệt trơn mượt như tơ lụa thượng hạng, gắt gao quấn chặt dương cụ, Dương
Liên Đình cảm giác mình đang ở thiên đường.
-A…a...lỗ
nhỏ Đông Phương thật nóng…thật chặt…thích chết ta…thích…chết ta…
Đông Phương
Bất Bại nghe những từ ngữ dâm loạn thì càng nhạy cảm. Đau đớn ban đầu đã qua
đi, sâu trong hậu huyệt truyền đến từng trận ê ẩm, tê dại, chỉ có thể bị thứ
cứng rắn như sắt nung không ngừng đâm vào mới giảm đi được. Hai chân y kẹp lấy
thắt lưng cường tráng, phóng đãng rên rỉ.
-Ngoan, Đông
Phương kêu thật dễ nghe, lại kêu cho ta!
Dương Liên
Đình xoa nắn cặp mông căn tròn, đáp lại hắn là một chuỗi thanh âm êm tai. Hưng
phấn đến cực điểm, hắn rút côn thịt ra gần hết, rồi lại hung hăng chọc vào toàn
bộ, hướng vào điểm ngứa ngáy của y mà công kích.
Từng trận
khoái cảm từ hậu huyệt nối tiếp nhau tra tấn tâm trí y, giữa hậu huyệt căng đến
cực hạn cắm một cây gậy thịt thô to, nơi nhạy cảm trong nội bích bị đầu nấm tàn
nhẫn nghiền nát. Y run rẫy, vặn vẹo, giãy dụa, cuối cùng trầm luân dưới dục
vọng. Eo nhỏ chủ động xoay xoay, cái mông trắng nõn dính sát vào côn thịt khỏe
mạnh, một khắc cũng không muốn tách rời.
-A…ô…to quá…thật…a…a…thoải
m-mái – đôi môi đỏ mọng vô thứ phát ra tiếng tán thưởng.
-To như thế
mới có thể hầu hạ tốt giáo chủ a –Dương Liên Đình vẻ mặt đắc ý, côn thịt đâm
vào càng nhanh càng mạnh.
Trong phòng
tràn ngập mùi vị hoan ái cùng rên rỉ kích tình. Nam nhân lần đầu nếm trải tình dục
ngọt ngào, điên cuồng dây dưa quấn quýt nhau. Nơi hai người kết hợp một mảng
ướt đẫm, mỗi lần côn thịt va chạm đều vang lên tiếng nước xì xì. Lỗ nhỏ bị đè
ép tràn ra dung dịch trong suốt, theo khe mông mà chảy xuống chăn đệm.
Vận động
kịch liệt khiến Đông Phương Bất Bại toàn thân phủ một lớp mồ hôi mỏng, hai gò
má đều biến thành ửng hồng, ánh mắt mê loạn chứa đầy hơi nước. Dáng vẻ xinh đẹp,
yếu đuối đánh sâu vào tiềm thức nam nhân, khơi gợi dục niệm chiếm giữ. Hắn hung
hăng rút ra gậy thịt nóng bỏng, tiểu huyệt thoáng chốc hư không mấp máy liên
tục. Giữ lấy vòng eo đang ra sức vặn vẹo, hắn nâng cằm y lên.
-Nhớ kỹ,
Đông Phương, ngươi là của ta, của riêng ta, chỉ có ta mới có thể đem đến khoái
hoạt này cho ngươi.
-Ân…ta thuộc
về ngươi…thân thể này chỉ mở ra vì ngươi…- Y vòng tay ôm cổ hắn, hôn lên gương
mặt tuấn tú đã khắc sâu vào tim – Liên đệ…mau cho ta…cho ta…ta muốn ngươi!
Trong lòng
thỏa mãn ấm áp, Dương Liên Đình ngậm cánh môi xinh đẹp của tình nhân. Đôi chân
thon dài bị hắn bắt lấy, dương cụ cứng rắn chen vào tận cùng, đánh thẳng
vào hoa tâm dâm đãng. Một lần nữa được lắp đầy, tràng thịt nịnh nọt kẹp chặt cự
hành, hy vọng nhận thêm nhiều khoái cảm. Thanh âm cơ thể ba ba va chạm ngày một
lớn, giường gỗ rắn chắc cũng bắt đầu vang lên những tiếng cót két cót két.
Thần trí Đông
Phương Bất Bại tan rã, y cảm giác mọi thứ đều trở thành hư không, chỉ có những
luật động mạnh mẽ dưới thân mới là chân thật nhất. Dương vật trừu sáp tiểu cúc
hoa đến nhan sắc kiều diễm, mỗi lần đi ra liền kéo theo mị thịt đỏ bừng, đâm
mạnh vào tràng thịt lại cắn chặt không buông. Vui sướng tột độ khiến y uốn cong
thắt lưng, thân thể run rẩy, hơi thở hỗn loạt, kiều suyễn rên rỉ như khóc như
ngâm:
-Ô…ô…tê
quá…lỗ nhỏ…tê…quá…sắp không…ch-chịu nổi…tê quá…
Dương Liên
Đình không có đình chỉ mà ngược lại điên cuồng luật động, mỗi lần đều tiến đến
nơi sâu nhất, bộ lông thô ráp nơi hệ rễ ma sát cái mông tuyết trắng đến hồng
hồng. Hắn cũng sắp chịu không nổi rồi, mật nước không ngừng rỉ ra nơi linh
khẩu, chảy dọc theo thân hành, lướt qua hai quả ngọc cầu. Nâng hai chân Đông
Phương Bất Bại lên thật cao, hắn dùng giọng nói khàn khàn nồng đậm tình dục mê
hoặc y:
-Đông
Phương…chờ ta…chúng ta…cùng nhau…
Người dưới
thân đã muốn kêu cũng kêu không nổi, chỉ thuận theo mãnh lực va chạm của nam
nhân. Trước mắt Đông Phương Bất Bại chỉ còn một mảnh trắng xóa, thóa dịch từ
khóe môi chảy ra, hai tay y bấu lấy chăn đệm đến trắng bệch, ngón chân cũng co
quắp lại. Cự vật đâm chọc vô cùng kịch liệt, khoái cảm cực hạn khiến lỗ nhỏ theo bản năng mấp máy liên tục, tràng thịt ép
chặt linh khẩu.
Dương Liên
Đình gầm lên một tiếng cùng Đông Phương Bất Bại hét chói tai, cự vật chôn nơi
nụ hoa nháy mắt bùng nổ, dịch thể nóng bỏng phun lên hoa tâm đã vô cùng mẫn
cảm. Thân thể Đông Phương Bất Bại lại run lên, tiểu huyệt như cái miệng nhỏ
nhắn mút vào quy đầu, tham lam hút lấy ái dịch đang chảy ra.
Cao trào qua
đi, Dương Liên Đình thỏa mãn ôm lấy tình nhân, gạt đi những lọn tóc dính trên
trán y, vẻ mặt ôn nhu đến vô hạn. Hắn say mê ngắm nhìn người vẫn còn đang thở
dốc trong lòng, dịu dàng hôn lên môi y, một nụ hôn không mang theo dục vọng mà
tràn ngập yêu thương.
Đông Phương
Bất Bại choàng tay qua tấm lưng rộng lớn của Dương Liên Đình, nhắm mắt hưởng
thụ hôn môi âu yếm. Khóe mắt tràn ra một giọt lệ trong suốt, nam nhân này rốt
cuộc cũng chân chính thuộc về y, một lần sống lại coi như không uổng
phí.
-------------------
Giáo chủ đại nhân thoải mái nằm trên người nam nhân, để hắn xoa bóp vùng thắt lưng ê ẩm. Trên cổ tay trắng nõn của y lúc này xuất hiện thêm một chiếc vòng hồng ngọc tinh xảo.
-Đang nghĩ gì thế? - Đông Phương Bất Bại chọc chọc mi tâm đang nhăn lại của người trước mặt
-Ta nghĩ...ngươi thật gầy, chắc chắn là khi ta đi vắng ngươi lại không chịu ăn uống đầy đủ. Phải nhiều thịt một tý ôm mới thích.
-Ngươi còn dám nói! - Nhéo nhéo chóp mũi hắn, y gầy đi là do ai hại chứ?
-Ta đùa thôi mà, Đông Phương của ta là nhất - Hắn hôn lên trán y, giúp y gạt những lọn tóc ra phía sau - Ta lo lắng chuyện sau này a, bọn người...
-Không cần nghĩ chuyện đó, ta đã có tính toán.
-Ta biết, ta biết ngươi võ công cao cường nhưng ta hy vọng ngươi có thể chia sẻ mọi chuyện với ta.
-Ha ha ha! Liên đệ đã trưởng thành rồi - Y yêu thương vuốt ve gương mặt tuấn tú của nam nhân.
-Ta bây giờ đã có lão bà, đương nhiên phải chín chắn hơn - Hắn bắt lấy bày tay y, đan những ngón tay vào nhau.
-Ai là lão bà của ngươi chứ? - Hai gò má y ửng hồng.
-Dĩ nhiên là ngươi - Hắn kề sát vào lỗ tai thì thầm - Lễ vật của ta ngươi đã nhận, chuyện thân mật gì đó cũng đã làm. Ván đã đóng thuyền, ngươi ngoan ngoãn chờ ta đến thú đi.
-Vô lí! Muốn thú, cũng là ta thú ngươi về! - Giáo chủ vành tai đỏ bừng ngẩn đầu phản bác.
-Ha ha ha! Được, vậy sau này ngươi phải tốt với ta đó! - Hắn không hề để ý mà cười to.
Y thẹn quá hóa giận túm lấy đầu hắn kéo xuống, cắn cắn cái miệng đang cười kia. Chuyện tình giữa Đông Phương giáo chủ và Dương tổng quản xem ra chỉ mới bắt đầu.
-Không cần nghĩ chuyện đó, ta đã có tính toán.
-Ta biết, ta biết ngươi võ công cao cường nhưng ta hy vọng ngươi có thể chia sẻ mọi chuyện với ta.
-Ha ha ha! Liên đệ đã trưởng thành rồi - Y yêu thương vuốt ve gương mặt tuấn tú của nam nhân.
-Ta bây giờ đã có lão bà, đương nhiên phải chín chắn hơn - Hắn bắt lấy bày tay y, đan những ngón tay vào nhau.
-Ai là lão bà của ngươi chứ? - Hai gò má y ửng hồng.
-Dĩ nhiên là ngươi - Hắn kề sát vào lỗ tai thì thầm - Lễ vật của ta ngươi đã nhận, chuyện thân mật gì đó cũng đã làm. Ván đã đóng thuyền, ngươi ngoan ngoãn chờ ta đến thú đi.
-Vô lí! Muốn thú, cũng là ta thú ngươi về! - Giáo chủ vành tai đỏ bừng ngẩn đầu phản bác.
-Ha ha ha! Được, vậy sau này ngươi phải tốt với ta đó! - Hắn không hề để ý mà cười to.
Y thẹn quá hóa giận túm lấy đầu hắn kéo xuống, cắn cắn cái miệng đang cười kia. Chuyện tình giữa Đông Phương giáo chủ và Dương tổng quản xem ra chỉ mới bắt đầu.
Hoàn
de xung voi nhan vat duong lien dinh nay qua
Trả lờiXóacảm ơn đã comt cho ta
XóaTrên tinh thần là ta mún rinh bạn Dương Liên Đình về nhà nui quá.
Trả lờiXóa^ ^~ cảm ơn đã ủng hộ nha!!!
XóaHay quá. mình rất thích những truyện về Đông Phương và Liên Đình.Cảm thấy trong truyện là cả 1 tiếc nuối dành cho họ.
Trả lờiXóađại tỷ .. tỷ tỷ.. chị..iiii.. viết tiếp đii tiếp đi 😭😭 bạn có dùng wattpad ko? bạn mà dùng wattpad thì tốt biết mấy.. lúc nào thích đọc H cậu viết cũng được :))))
Trả lờiXóamình chỉ đọc trên wattpad thôi, không có viết gì trên đó cả :)
Xóahàng của mình chỉ đăng trên mỗi blog mà thôi
H của cậu ko nặng ko nước sôi nhưg có cái gì đó kích thích.. chẳng biết phải nói thế nào =))) tóm lại là cầu ngự tỷ viết H =)))
Trả lờiXóaTui cực thik đpbb. truyện pạn viết hay wa , đp dễ thươg wá ln
Trả lờiXóaTa thích cp DLD và dpbb những người khác...haha
Trả lờiXóaMỗi năm mình điều có một mùa. Là mùa đông phương . Tới mùa là điên cuồng tìm đồng nghiệp văn về đpbb đọc hết. Huhuhu. Bộ này đọc tính ra cũng đc 3 mùa mưa rồi. Chủ nhà nhận của thúc mỗ một lạy. Đa tạ chủ nhà qua bao cơn giông bão vẫn chưa đóng cửa blog. Yêu mãi yêu
Trả lờiXóa