Y không
triệu hắn đến hầu hạ nữa mà ban cho hắn rất nhiều mỹ nữ, người nào cũng xinh
đẹp như thiên tiên. Đáng tiếc, kết quả vẫn là đệ đệ nhà hắn không có hứng thú,
cho nên, mỗi lần các nàng nhìn thấy hắn là nghiến răng nghiến lợi. Nháo một hồi, rốt cuộc giáo chủ cũng đưa các nàng đi, hắn chưa kịp mừng thì rắc rối lại đến,
hắn lại được gọi đến phòng giáo chủ a. Mỗi lần Đông Phương Bất Bại khoác một thân
lý y (áo lót) mỏng tanh dựa vào lồng ngực hắn thì toàn thân hắn cứng đờ, đệ đệ
vui sướng đến nỗi muốn phá hỏng y phục mà thoát ra ngoài. Sau đó? Dĩ nhiên là
được ban cho một chưởng, oanh liệt bay ra khỏi phòng. Giáo chủ cuối cùng là
muốn cái gì đây? Biết hắn như thế thì đừng triệu hắn đến, triệu hắn đến rồi thì
đừng có đá hắn ra-Dương Liên Đình xoa xoa vùng ngực bầm tím bi ai nghĩ. Hắn có
sống thêm một kiếp nữa cũng không nghĩ ra giáo chủ nhà hắn là đang hưởng thụ tư
vị được người khác ái mộ. Còn việc ra tay với hắn là bởi vì bị thứ cứng rắn
nóng bỏng nào đó chọc vào lưng đến mặt đỏ tim đập.
Dương Liên
Đình đau đầu ôm trán, nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì hắn cũng vỡ ngực
mà chết. Trong lúc rối bời thế này gương mặt của Đông Phương Bất Bại bất giác
hiện lên trong tâm trí hắn, giáo chủ của hắn thật là xinh đẹp, kể cả ra tay đả
thương người vẫn là một bộ dạng điên đảo thế gian. Hắn điên rồi, loạn trí rồi,
bị y ám ảnh đến nỗi không lúc nào là không nghĩ đến y, vừa xa y đã nhớ, gặp y
thì tưởng muốn ôm y, hôn y, như thế là động tâm sao? Hắn bắt đầu suy xét đến
vấn đề tình cảm của bản thân. Yêu y? Hắn không chắc nhưng tưởng tượng đến cảnh
y cùng nam nhân khác, tỷ như tên Lệnh Hồ nào đó, hắn có xúc động muốn giết
người. Dù có đánh không lại thì cũng phải liều mạng phế đi tên khốn kia – hắn
hậm hực nghĩ. Dương Liên Đình hắn tuyệt đối chính là loại người không ủy khuất
bản thân, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, nghĩ muốn ai thì sẽ không từ thủ
đoạn. Vì thế, việc quan trọng nhất bây giờ chính là có được lòng tin của Đông Phương
Bất Bại.
Mấy ngày
qua, tên kia cứ như keo dính bám miết lấy y, y đi đông hắn đi đông, y qua tây
hắn qua tây. Bây giờ có đánh hắn, hắn cũng không đi mà tiếp tục bò lại, mãi rồi
y cũng lười quan tâm, hắn cứ được nước mà lấn tới. Đúng là do y mềm lòng nhưng ai
bảo hắn cứ ánh mắt vừa chờ mong vừa ủy khuất mà nhìn y, ai bảo hắn chỉ cần y
quan tâm hắn một chút hắn sẽ lộ ra nụ cười ngu ngốc cả ngày. Đuổi không được,
đánh không đành thì chỉ còn cách để hắn ôm. Mỗi ngày dây dưa cùng hắn, y càng
thích hắn hơn, y biết hắn với y cũng không phải vô tình. Chỉ là, kiếp trước cả
hai đã không có một khởi đầu tốt đẹp, lại phải trả giá quá đắt, kiếp này nếu hắn muốn cùng y thì e rằng phải vượt qua
một vài thử thách.
Quan hệ giữa Dương Liên Đình và giáo chủ đột nhiên tiến triển rất thuận lợi, dường như ông trời đã động lòng trước nổ lực của hắn. Hiện tại hắn gần như dọn vào ở cùng giáo chủ, ăn cùng bàn, ngủ cùng giường, thậm chí đến cả y phục của hắn cũng là lo chính tay giáo chủ đại nhân may cho (nhân vật ĐPBB nguyên bản sau khi tự cung có sở thích may vá). Tuy một số chuyện xấu xa gì đó chưa thể thực hiện nhưng ôm ôm cùng hôn hôn thì… hắc hắc. Vấn đề duy nhất là ngày mai hắn phải rời Hắc Mộc Nhai đi làm nhiệm vụ, hắn luyến tiếc giáo chủ a. Cách xa y một khắc hắn đã nhớ muốn chết vậy mà giờ phải đi tận mấy ngày, hắn làm sao chống đỡ nổi đây?
Tối hôm đó, Dương
Liên Đình ở trên giường lấy ôm Đông Phương Bất Bại làm nũng:
-Đông
Phương, Đông Phương, ta không muốn đi chút nào.
-Thôi đi,
ngươi là trẻ lên ba chắc – Giáo chủ đại đẩy đẩy cái đầu vùi ở cổ mình. Nãy giờ
hắn đã lặp đi lặp lại câu này không biết bao nhiên lần.
Hắn đột
nhiên không nháo nữa, im lặng hôn tóc y, mùi hương của y thật thơm, thật dễ
chịu
-Sao vậy?
Giận ta để ngươi đi ư?
-Không có,
ta biết đây là việc cần phải làm…chỉ là…ta sẽ rất nhớ ngươi. Ngươi có nhớ ta
không?
-Ngươi còn
chưa có đi nha! – Đông Phương Bất Bại chịu thua tên ngốc này.
-Ngươi thật
vô tình mà – Tên ngốc than thở, cầm lấy tay y, hôn một cái rồi ngậm lấy ngón
tay.
-Đông Phương
này, ngươi có tin ta không? – Giọng điệu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Y không trả
lời. Vấn đề này y đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần nhưng lần nào cũng không có
đáp án. Người phía sau y thở dài một tiếng, buông tay y ra.
-Không sao,
thời gian còn dài, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy ta thật lòng – Nam nhân xoay
người y lại, nhìn thẳng vào mắt y mà tuyên bố.
Đúng vậy, hy
vọng sẽ có ngày đó, y nhắm mắt, ngã vào lòng hắn. Hắn ôm y thật chặt, không
ngừng hôn lên trán y. Thật ra, mục tiêu của hắn là đôi môi xinh đẹp kia nhưng
mà y không cho phép nên chỉ có thể hôn trán. Bàn tay cũng bắt đầu hoạt động,
vuốt ve khắp thân thể thon dài.
Đông Phương
Bất Bại cảm thấy thứ gì đó đâm vào bụng mình, y còn lạ gì tên sắc lang này nữa,
liền xô hắn ra. Hắn ngay lập tức lại dán sát vào y, phả hơi thở nóng rực vào
tai y:
-Đông
Phương, Đông Phương, đừng đẩy ta ra, chỉ một lần thôi…giúp ta, mai ta đi rồi.
Vành tai mẫn
cảm của y đỏ lên, thanh âm khàn khàn dụ hoặc của hắn làm tâm y mềm nhũn. Nhìn
hắn nhẫn nại cũng rất khó chịu, hơn nữa hai người sắp xa nhau, y im lặng suy nghĩ. Nam nhân xem đó là ngầm đồng ý, siết y vào lòng, cầm tay y đặt lên khố hạ. Nhiệt độ
nóng bỏng cách một lớp vải truyền đến tay y, hai gò má bất giác ửng hồng.
-Sờ sờ
ta..chỗ này…- Hắn vùi đầu vào cổ y mà thì thầm.
Bàn tay
ngượng ngùng chần chừ một lát mới khẽ vuốt vuốt nơi cứng rắn. Động tác chậm
chạp của y thế nhưng lại làm vật kia càng ngạnh hơn, tiếng nam nhân gầm gừ rên
rĩ cũng ngày một lớn. Y đối với loại chuyện này cũng không có ghét, thậm chí có
phần thỏa mãn trong lòng, nam nhân vì y mà động tình, vì y mà điên đảo. Nhận
được cổ vũ từ bản thân, y mạnh dạng hơn, kéo thắt lưng hắn, giải thoát hành vật
khốn khổ. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng y vẫn tránh không khỏi nóng mặt
khi cự vật to lớn thẳng tắp hiện ra trước mắt.Thân hành
vừa thô vừa dài, quy đầu bành trướng đỏ thẫm, dương vật uy phong lẫm liệt làm
giáo chủ đại nhân miệng lưỡi một trận khô nóng. Lòng bàn tay mềm mại âu yếm gậy thịt
nóng như sắt nung, trượt lên trượt xuống, đầu nấm rỉ ra một ít mật nước. Khoái
cảm đến từ thị giác như thôi miên Đông Phương Bất Bại, cả người y tê dại, tâm
trí chỉ có duy nhất một suy nghĩ là làm người kia đạt đến cực hạn vui sướng. Y
đương nhiên là biết nam nhân chạm chỗ nào sẽ thoải mái, bàn tay phủ lấy quy đầu
vuốt ve, thỉnh thoảng dùng móng tay gãy gãy lỗ nhỏ. Dâm dịch chảy ra càng nhiều,
phủ lên côn thịt một tầng bóng loáng, giúp chuyển động của y thuận lợi hơn. Cái
đầu chôn nơi cổ y cựa quậy không ngừng, nam nhân hưng phấn la hét:
-Thật thoái
mái…tay Đông Phương thật…thoải mái…Lại sờ ta!
-Thích đến
thế sao? – Giáo chủ đại nhân đã chính thức hóa thân thành hồ ly tinh mềm mại
hỏi.
-Rất
thích…nhanh lên!…nhanh rên…!
Nhìn dáng vẻ
chìm đắm trong dục vọng của hắn, y đẩy nhanh tốc độ, ngón tay liên tục ma sát
đỉnh đầu. Dường như cảm thấy chưa đủ, bàn tay còn lại luồn xuống dưới xoa nắn
hai viên ngọc cầu, Dương Liên Đình trong cổ họng phát ra thanh âm gầm gừ như dã
thú. Hồ ly tinh chợt nảy ra ý tưởng xấu xa, ác ý nhéo nhẹ phần da nhạy cảm nơi
quy đầu một cái. Kích thích đột ngột khiến cự hành trong nháy mắt bùng nổ, Dương
Liên Đình hét to một tiếng, bạch trọc mãnh liệt phun trào.
Bất ngờ
không kịp tránh đi, phần lớn tinh dịch đều dính trên người Đông Phương Bất Bại.
Y ngẩn ngơ nhìn thứ dung dịch trắng đục bám trên lý y một hồi mới có phản ứng. Dương
Liên Đình đang nằm thở dốc bỗng cảm thấy rùng mình, nhìn lên thì thấy sắc mặt
lạnh tanh của giáo chủ. Mặc dù đây coi như tự làm tự chịu nhưng y vẫn là muốn
chỉnh tên này một trận, đẩy ra bàn tay muốn tẩy đi bạch trọc trên người, y
quyệt lấy một ít đưa lên ngửi.
-Thật nồng,
xem ra ngươi nghẹn lâu rồi – Hồ ly tinh dụ hoặc còn cố y liếm môi một cái
Mặt Dương
Liên Đình lúc xanh lúc đỏ, dương vật vừa nhuyễn xuống lại dựng thẳng, hắn đau khổ
nhìn y.
Đông Phương giáo chủ
hài lòng đẩy thuộc hạ đáng thương ra, khóe môi nhếch lên.
-Ngươi tự
giải quyết hậu quả, ta phải tẩy rửa - Sau đó vô cùng không có trách nhiệm mà bỏ
đi.
Nữa đêm
trong phòng giáo chủ vọng ra tiếng thét kinh khủng :“Đông Phương, ngươi thật
độc ác!”
Chuyến đi
lần này thật ra là thử thách Đông Phương Bất Bại dành cho Dương Liên Đình,
nhiệm vụ của hắn là vận chuyển một số ngân lượng lớn đến địa điểm được chỉ định.
Y cho hắn toàn quyền quyết định từ đường đi đến thủ hạ theo bảo vệ. Ngay từ đầu
chẳng phải Dương Liên Đình đã có ý định bỏ trốn? Nếu hắn thật lòng thì sẽ nhanh
chóng hoàn thành công việc mà trở về với y. Nếu ngược lại…đây coi như là cơ hội để
y chấm dứt ảo mộng tình cảm của bản thân. Tâm hắn không có y, giết hắn thì ích lợi
gì, mà liệu y có đủ nhẫn tâm ra tay với hắn không? Thôi thì cứ để hắn đi, số
tiền kia coi như trả công hắn thời gian qua hầu hạ y, dù sao cũng là y kéo hắn
vào con đường này trước.
Đông
Phương Bất Bại đã nghĩ kế hoạch của mình rất hoàn hảo nhưng bây giờ thì y hối
hận rồi. Hai ngày sau khi Dương Liên Đình rời đi thì y nhận được báo cáo của
thuộc hạ, số tiền đã chuyển đến an toàn, y vui sướng đến nỗi ra lệnh ban thưởng
toàn giáo. Ngày thứ ba, y nhận được thư từ hắn, chỉ vỏn vẹn vài chữ “Chờ ta trở
về” nhưng đã khiến khóe môi y không ngừng giương lên, y bắt đầu cho người dọn
dẹp phòng ốc đón hắn, y còn muốn may cho hắn vài bộ y phục mới. Ngày thứ tư,
nhóm bảo tiêu trở về, người y trông đợi lại không thấy đâu, bọn họ chỉ nói theo
lệnh Dương tổng quản về trước báo tin cho giáo chủ. Cảm thấy có điều gì đó
không đúng nhưng y vẫn tiếp tục chờ đợi. Đến ngày thứ bảy y sốt ruột cho người
xuống Hắc Mộc Nhai tìm kiếm. Hiện tại đã gần hai tháng, một chút tin tức cũng
không có, cứ như Dương Liên Đình đã bốc hơi khỏi thế gian. Đông Phương Bất Bại gần
như muốn phát điên, y tự trấn an rằng hắn không có bỏ trốn, không ai bỏ trốn mà
còn viết thư về, không ai bỏ trốn mà còn sai người báo tin, không ai bỏ trốn mà
bất cứ thứ gì cũng không đem đi…Còn nếu hắn không bỏ trốn thì chuyện gì đã xảy
ra? Hắn gặp bất trắc? Bị người hãm hại? Nhưng rốt cuộc là ai? Nhậm Ngã Hành đã
bị y xử lý từ lâu, Nhậm Doanh Doanh cùng Lệnh Hồ Sung thì không có khả năng.
Tất cả suy đoán của y đều đi vào ngõ cụt.
Thời gian này Đông Phương Bất Bại chẳng khác
nào cái xác không hồn, bề ngoài y vẫn là giáo chủ cao cao tại thượng nhưng ai
cũng nhận ra y gầy đi rất nhiều, cả ngày cứ ngẩn ngơ nhìn về nơi xa xăm. Mỗi
tối y đều đến phòng của Dương Liên Đình, hắn từ lâu đã muốn dọn đến ở cùng y nên
nơi này vốn là để trống. Y không muốn ở lại phòng mình, chỗ đó đâu đâu cũng có
ký ức về hắn. Trong lúc ra ngoài đi dạo thì lại vô thức đến đây. Nằm trên
giường của nam nhân, ôm lấy chăn gối nam nhân đã từng dùng, y nhắm mắt lại, mệt
mỏi trải qua đêm dài.
Như mọi
ngày, Đông Phương Bất Bại ngồi thờ thẫn trước đống giấy tờ cần xử lý, đột nhiên một tên thuộc hạ xông vào la to:
-Giáo chủ,
giáo chủ, Dương tổng quả trở về rồi, trở về rồi!
Nghe tên
người kia, y lập tức đứng dậy, xách kẻ vô tội đáng thương kia lên gặng hỏi:
-Lặp lại cho
ta!
-Dương…Dương…tổng
quản…trở về…
-Người ở
đâu?
-Ở…ở…ở…
-Ở đâu?
-…phòng…phòng
của Dương tổng quản.
Vứt tên
thuộc hạ đã sợ đến hồn xiêu phách lạc qua một bên, y lao như điên đến chỗ hắn.
Đến trước cửa, y dừng lại điều hòa hơi thở hỗn loạn, hít một hơi thật sâu để
bình tĩnh lại. Bước vào trong, chỉ có hai người lạ mặt đang ngồi bên bàn, hai
bên giương mắt nhìn nhau, y quên hết mọi lễ nghi trực tiếp hỏi:
-Dương Liên
Đình đâu?
-Hắn đang
nằm trên giường a – Trung niên nam tử trả lời.
Y vội vã
lướt qua hai người, nhìn thấy người mình mong ngóng suốt hai tháng đang nằm yên
bất động. Toàn thân y phát run, từng chữ từng chữ khó khăn thoát ra khỏi
miệng y:
-Hắn…hắn…làm
sao…?
-Hắn không có
sao a, chỉ là thiếu ngủ - Lần này là nam tử trẻ tuổi đáp
Y ngẩn ra
một hồi mới tiêu hóa được câu nói vừa rồi, trái tim đang treo lơ lửng rốt
cuộc thả lỏng. Lúc này, y nhận ra trong phòng còn có hai vị khách, ngượng ngùng
ho vài tiếng.
Chào hỏi giới thiệu xong, trung niên nam tử liền kể lại đầu đuôi mọi việc cho y nghe.
Bọn họ là người của cửa hàng Lưu gia, chuyên chế tác ngọc và các loại đá quý. Hai tháng trước Dương Liên Đình đến đặt làm một món đồ bằng hồng ngọc. Đáng tiếc, hồng ngọc vốn quý hiếm, những năm trở lại đây lại càn khan hiếm vô cùng nên không chỉ ở cửa tiệm Lưu gia mà dù hắn có đi chỗ khác cũng không có. Lão bản tức Lưu lão gia khuyên hắn nên chọn loại ngọc khác nhưng hắn nhất quyết không đổi ý. Thấy hắn đã quyết tâm, Lưu lão gia liền chỉ hắn nơi có thể tìm được hồng ngọc thiên nhiên để thử vận may. Không ngờ, rốt cuộc hắn cũng đem về được một khối hồng ngọc lớn. Mấy ngày trước, sau khi nhận được thứ mình cần thì hắn liền vội vã cáo từ. Lưu lão gia có hảo cảm với Dương Liên Đình, lại thấy hắn nóng vội nên không yên tâm, cử bọn họ đi theo. Qủa nhiên, hắn thúc ngựa chạy suốt mấy đêm không nghỉ, đến nổi kiệt sức té xỉu bên đường. Phải một ngày sau bọn họ mới tìm thấy hắn mà đưa trở về.
-Hắn lúc ngủ luôn miệng nói mớ phải trở về Hắc Mộc Nhai a– Trung niên nam tử nhấp một ngụm trà, từ trong ngực lấy ra một cái hộp
đưa cho Đông Phương Bất Bại – Vật này là của Dương huynh đệ.
Đông Phương
Bất Bại cầm lấy, trái tim như nghẹn lại. Tên ngu ngốc này, nếu không phải hắn
đang ngủ như bất tỉnh thì y thật muốn đánh cho hắn bất tỉnh. Loại chuyện này, chắc
chỉ có mình hắn nghĩ ra, y hai tháng ròng ăn không ngon ngủ không yên trong khi
hắn thì chạy đi tìm đá quý. Y nói lời đa tạ hai người kia rồi sai hạ nhân đưa họ đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi. Trước khi rời khỏi, trung niên nam tử còn
lưu lại một câu:
-Đông Phương giáo chủ, ngươi có biết hồng ngọc tượng trưng cho đều gì không? Chính là tình
yêu mãnh liệt, Dương huynh đệ chắc hẳn rất yêu tình nhân.
Rốt cuộc chỉ
còn lại Dương Liên Đình và y, lời của người kia cứ mãi quanh quẩn trong đầu. Y mở chiếc hộp ra, bên trong là vòng
ngọc màu đỏ tinh vô cùng xảo, mỗi hạt được mài dũa cẩn thận, nhìn kỹ sẽ thấy
dường như ánh sáng đang di chuyển giữa những viên ngọc. Đây là tình yêu của hắn
sao?
Chẳng biết từ khi nào, Dương Liên Đình đã tỉnh dậy, ngồi trên giường dùng ánh mắt phức tạp nhìn y. Bước đến ngồi bên mép giường, y muốn hung hăng tát tên ngốc này một cái nhưng lại không nỡ nên cuối cùng chyển thành vuốt ve gương mặt hắn.
-Còn mệt không?
Chẳng biết từ khi nào, Dương Liên Đình đã tỉnh dậy, ngồi trên giường dùng ánh mắt phức tạp nhìn y. Bước đến ngồi bên mép giường, y muốn hung hăng tát tên ngốc này một cái nhưng lại không nỡ nên cuối cùng chyển thành vuốt ve gương mặt hắn.
-Còn mệt không?
-Ta không
sao. Đông Phương, ta rất nhớ ngươi – Hắn bất ngờ
ôm lấy y, dụi đầu vào hõm vai y.
Đông Phương
Bất Bại cảm thấy ủy khuất vô cùng, vành mắt y đỏ lên, đẩy người nọ ra.
-Ngươi đồ
hỗn đản, bỏ đi suối hai tháng còn nói nhớ ta? Ta còn tưởng ngươi chết mất xác
rồi.
-Không thể
nào, ta đã viết thư nói rõ với ngươi a – hắn oan ức biện giãi.
-Ta không
nhận được thư giải thích nào cả, ta chỉ biết mình lo lắng suốt hai tháng trời – Y đấm vào ngực hắn mấy cái.
-Đông Phương
lo lắng cho ta sao? - Nam nhân bị đánh thế nhưng ngây ngô cười, lại ôm chặt y.
-Ngươi đồ
ngu ngốc, sao lại thúc ngựa chạy suốt đêm? Nếu không phải được người ta cứu thì giờ ngươi có thể nằm đây hả? Ta lúc nào nói với ngươi cần vòng ngọc gì đó? –Y giận dữ nói.
-Vậy… ngươi… ngươi không thích lễ vật của ta? Ta... ta... vốn muốn dùng nó thể hiện tấm lòng của mình – Giọng hắn lập tức ỉu xìu
-Vậy… ngươi… ngươi không thích lễ vật của ta? Ta... ta... vốn muốn dùng nó thể hiện tấm lòng của mình – Giọng hắn lập tức ỉu xìu
Đông Phương
Bất Bại thật muốn thổ huyết với tên này, nhéo hắn một cái, ở trong
ngực hắn lầu bầu:
-Ta sao lại
yêu phải một tên đần như ngươi chứ?
Dương Liên Đình trợn mắt, hắn vừa nghe thấy gì a, Đông Phương hình như mới nói yêu hắn.
-Ta…ta…Đông
Phương…ta…ta cũng yêu ngươi – Nam nhân lúng túng một hồi mới sắp xếp được từ
ngữ.
Chú thích một tý:
cái này là vòng tay hồng ngọc hay còn gọi là ruby, mình chọn hồng ngọc vì nhân vật ĐPBB thích mặc hồng y, mình nghĩ màu đỏ cũng rất hợp với y ^ ^ |
hồng ngọc hay ruby tự nhiên nhìn thế này này, là cái cục DLĐ đi kiếm cho thợ chế tác ấy |
trông cục hồng ngọc giống cục thịt bò nhỉ =)))))
Trả lờiXóa